TRỌNG SINH VỀ MƯỜI NĂM TRƯỚC, TA SẼ DÙNG CẢ ĐỜI ĐỂ BÙ ĐẮP CHO HẮN

Chương 3

「Tiểu Cửu, ngươi đến rồi.」

Thái tử Tiêu Cảnh Ngự thấy ta đến, cười ôn hòa.

Lúc này, ta vẫn là thị độc của Thái tử.

Ta từ nhỏ đã không thích học hành, trên lớp không phải ngẩn ngơ thì cũng là ngủ gật.

Dưới lớp lại hay đánh nhau với đám công tử nhà giàu, mỗi lần gây họa, đều là Thái tử xin tha cho ta, thậm chí chịu phạt thay ta.

Ta cứ nghĩ chúng ta là bạn thân, không ngờ……

Nghĩ đến kết cục cuối cùng của kiếp trước, mắt ta tối sầm lại, cũng trách ta mắt mù.

Bây giờ nhìn nụ cười của hắn, chỉ cảm thấy giả dối.

Ta gật đầu ra hiệu, đi thẳng vào trong lớp học.

Tiêu Cảnh Ngự tưởng ta lại giận dỗi, bất đắc dĩ lắc đầu, lặng lẽ đi theo sau.

Trên bục, Tiêu Tri Hành đang giảng đạo lý một cách nghiêm túc, giọng nói trong trẻo, từng chữ như châu ngọc.

Ta lại chỉ thấy mí mắt nặng trĩu, buồn ngủ rũ rượi.

「Thẩm Dạ Cửu!」

Một tiếng quát lớn khiến ta run b.ắ.n cả người, ngẩng đầu thấy Tiêu Tri Hành đứng trước bàn, mày kiếm lạnh lùng, mặt không biểu cảm.

Có điều trong đầu ta lại vô cớ nhớ đến nụ hôn trước khi c.h.ế.t ở kiếp trước, Tiêu Tri Hành trông có vẻ cổ hủ nghiêm nghị, không ngờ môi lại mềm lạ.

Ta chống cằm, khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười tinh quái.

「Sao thế? Tiêu Thái phó——」

Tiêu Tri Hành là em trai của Hoàng thượng đương kim, sau được Hoàng thượng giao cho chức Thái phó.

Hai người cách nhau khá nhiều tuổi, Tiêu Tri Hành bây giờ cũng chỉ mới hai mươi ba.

Hắn không để ý đến vẻ mặt cười cợt của ta, chỉ trầm giọng nói.

「Nghe giảng cho nghiêm túc.」

Quay người về bục tiếp tục giảng bài.

Ta gắng gượng tỉnh táo nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao ráo của hắn, nhưng tâm trí đã bay đi nơi khác.

 

back top