TRỌNG SINH VỀ MƯỜI NĂM TRƯỚC, TA SẼ DÙNG CẢ ĐỜI ĐỂ BÙ ĐẮP CHO HẮN

Chương 2

Không ngờ khi ta mở mắt ra lần nữa, trước mặt là bài trí quen thuộc.

Đây là phòng của ta!

Cởi trung y ra kiểm tra, da dẻ mịn màng, không có chút sẹo cũ nào lưu lại sau nhiều năm chinh chiến.

Ta đây là—— trọng sinh rồi sao?

「Tiểu Cửu, dùng bữa sáng xong là phải vào cung rồi.」

Mẫu thân cười đẩy cửa bước vào, vành mắt ta bỗng cay xè.

Kiếp trước, phụ thân chiến bại bị bắt, thủ cấp bị đưa về kinh thành.

Mẫu thân biết chuyện, đau buồn quá độ, không lâu sau cũng uất ức mà qua đời.

Ta cho giải tán hạ nhân trong phủ, phủ Tướng quân rộng lớn chỉ còn lại một mình ta.

Vì lời hứa với Thái tử, ta một mình lao ra chiến trường.

Không ngờ tình cảm thời niên thiếu cuối cùng không địch lại được sự nghi kỵ, cuối cùng nhận lấy kết cục chim hết cung cất, thỏ c.h.ế.t chó săn.

Cổ họng ta nghẹn lại, cố nén nước mắt hỏi.

「Mẫu thân, bây giờ là lúc nào?」

Mẫu thân nghi hoặc nhìn ta, đưa tay sờ trán ta.

「Đâu có sốt, sao lại hồ đồ thế này?」

Ta cười tránh đi, nắm lấy tay bà, cười gượng gạo.

「Con ngủ mê mệt quá, quên mất ngày tháng rồi!」

Bà bất đắc dĩ nhìn ta, thở dài một hơi.

「Con ơi là con, bao giờ mới chịu lớn đây, bây giờ là tháng Ba, năm Khải Thuận thứ ba mươi lăm.」

Chỉ hai tháng nữa, Bắc cảnh sẽ phát động chiến tranh, đến lúc đó phụ thân dẫn quân ra trận, lại bị người hãm hại mà bị bắt.

Không được, ta phải tìm cách, ngăn bi kịch xảy ra.

Chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, ta cảm thấy tai đau nhói.

「Á á á, Mẫu thân, đừng véo tai con mà.」

Mẫu thân một tay véo tai ta, một tay chống nạnh trách yêu.

「Mau mau rửa mặt dùng bữa đi, còn chần chừ nữa là lại trễ giờ đấy!」

Ta liên tục đáp lời, vội vàng mặc quần áo rửa mặt.

 

 

back top