Hắn không biết tại sao Chu Ngôn chết.
Tôi biết.
Một nhân vật quan trọng trong Liên minh đã chết, tôi là người bị tình nghi, nên phải hợp tác điều tra.
Thế nên tôi tình cờ biết được sự thật.
Chu Ngôn là một xác hai mạng.
Omega trong quân đội là những người được săn đón.
Một ngày nọ, cậu ta đi tuần tra nhà tù, bị đám cặn bã trong đó…
Cậu ta không thể chấp nhận, sau nhiều ngày trị liệu tâm lý không có kết quả, vẫn chọn cách kết thúc sinh mạng mình.
Tôi là người đầu tiên cậu ta gặp sau khi chạy ra từ phòng trị liệu.
Có lẽ phải tính là tôi xui xẻo?
Vậy thì tôi quá ích kỷ.
Nhưng tôi thật sự rất hận.
Rất hận.
Cái c.h.ế.t của cậu ta.
Là một cái gai trong lòng Trình Khắc.
Là một rào cản mà tôi và Trình Khắc vĩnh viễn không thể vượt qua.
Mỗi lần Trình Khắc nghi ngờ tôi, tôi đều muốn công khai mọi chuyện.
Nhưng tôi không thể.
Chuyện của Chu Ngôn là tài liệu mật cấp S của Liên minh.
Kể cả không phải, tôi cũng không thể vì lợi ích của bản thân, mà một lần nữa phơi bày vết thương của cậu ta trước mặt người cậu ta yêu thích.
Tôi không làm được.
Chu Ngôn đã trở thành nỗi cay đắng mà cả đời này tôi không thể nói ra.
Huống chi.
Tôi từng nghĩ Trình Khắc sẽ tin tôi.
Có những lời, đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để nói ra, thà rằng không nói.
Nếu bây giờ tôi nói ra, Trình Khắc cũng chỉ nghĩ là tôi bịa chuyện thôi nhỉ.
Tôi cười khổ một tiếng.
Không tiếp tục khuyên Trình Khắc dừng phi thuyền.
Mà cúi đầu bắt đầu thao tác "điện thoại" của mình.
Nuốt xuống sự chua xót trong khoang mũi.
Giọng nói trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Phía trước hướng ba giờ, cách mười lăm kilômét, có tín hiệu phi thuyền của một tổ đội, nghi ngờ là mồi nhử của địch, kiến nghị tránh đi.”
Hắn nói đúng.
Đây là chiến trường.
Chỉ cần lơ là một chút là mất mạng.
Có gì cứ để dành về nhà, vào trong chăn mà cãi.
