“Chẳng lẽ không phải sao!”
Tôi gào lên một cách điên cuồng.
Tôi vĩnh viễn nhớ ánh mắt đó của Trình Khắc.
Không thể tin được, chấn động, thất vọng, và một loại đau đớn bị phản bội.
Tôi chớp mắt, bản năng thúc đẩy tôi vứt khẩu s.ú.n.g đi.
Sau khi phản ứng lại, tôi lại nhíu mày.
“Không phải tôi.”
Không hề có sức thuyết phục.
Khẩu s.ú.n.g kia chắc còn vương hơi ấm lòng bàn tay tôi.
Trình Khắc từ từ đi tới, giọng nói trầm thấp.
“Thẩm Chi Ngang, cậu ta là người nhà họ Chu, cậu dù thế nào cũng không nên…”
Tôi cuống lên, lớn tiếng cãi lại:
“Là Chu Ngôn tự lao vào!”
Sau đó, trên cò s.ú.n.g chỉ tìm thấy một dấu vân tay, là của Chu Ngôn.
Coi như rửa sạch hiềm nghi cho tôi.
Trình Khắc đã xin lỗi tôi.
Nhưng hạt giống nghi ngờ một khi đã được gieo xuống, nó sẽ không ngừng bén rễ nảy mầm.
Ba năm sau đó.
Chúng tôi không ít lần cãi vã, chiến tranh lạnh.
Tôi luôn cảm thấy ánh mắt Trình Khắc nhìn tôi xen lẫn nghi ngờ và thăm dò.
À.
Và cả sự chán ghét.
Đó là ánh mắt chưa từng xuất hiện trong bảy năm trước đó.
Nó khiến tôi rất khó chịu.
Khó chịu như lửa đốt tim gan.
Lần cãi nhau dữ dội nhất.
Tôi chĩa s.ú.n.g vào thái dương mình, không ngừng nghẹn ngào.
“Trình Khắc, cho tôi một kết thúc đi, tôi không muốn đoán xem cậu nghĩ về tôi như thế nào nữa.”
“Đủ rồi Thẩm Chi Ngang! Tôi đã nói rất nhiều lần! Tôi tin cậu! Đó chỉ là hiểu lầm, không ai biết tại sao Chu Ngôn lại tìm đến cái chết!”
Trình Khắc đưa tay lau mặt.
Sự hung hăng đỏ ngầu trong mắt vơi đi một chút.
Giọng hắn khàn đi.
“Thẩm Chi Ngang, đây là chiến trường, tôi không muốn cãi nhau với cậu ở đây.”
Tôi cũng kiệt sức và vô lực.
Nhưng sự mệt mỏi trong tim vượt xa cả thể xác.
“Trình Khắc, đã lâu lắm rồi cậu không còn tin tôi nữa.”
Chúng tôi là cặp đôi ăn ý nhất.
Thông thường, hắn sẽ là mũi nhọn xung phong tuyến đầu, còn tôi ở phía sau cung cấp lộ trình, tiếp tế và các hỗ trợ khác.
Liên minh ví von, nếu hắn là mãnh hổ mở đường, tôi chính là sợi xích sắt buộc vào cổ hắn, giúp hắn giữ lại lý trí.
Nếu hắn thật sự tin tôi.
Thì đã không cố chấp tiến lên khi tôi đã nhiều lần báo cáo không đủ nhiên liệu.
“Thẩm Chi Ngang, cậu gây rối đủ chưa? Chúng ta đã ở bên nhau mười năm rồi, rốt cuộc cậu còn muốn nghi thần nghi quỷ đến khi nào.”
Trình Khắc bất lực biện bạch.
Đúng vậy.
Tại sao tôi lại trở nên như thế này.
