“Trình Khắc, hướng tiến công bị lệch, xin hãy chỉnh sửa lộ trình ngay lập tức.”
Tôi nhìn những chấm tròn đủ màu sắc di chuyển trên màn hình.
Không ngừng nhíu mày.
Phi thuyền lướt qua ở độ cao thấp.
Bên dưới là đất đai cháy xém và đám đông đang khóc lóc chạy nạn.
Tôi nhanh chóng liếc qua.
Không đành lòng nhắm mắt lại.
Điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên, sống lưng tôi lạnh toát không rõ lý do.
Khoảnh khắc kết nối, một tin dữ khác ập vào màng nhĩ.
“Lập tức rút lui! Lập tức rút lui! Phía ta phát hiện tín hiệu không rõ! Có lẽ đã rơi vào bẫy của địch!”
Nghe xong, tôi ngẩng đầu lên.
Đồng tử lập tức co rút.
Không kịp nữa rồi.
Pháo kích dày đặc như mưa, phải đến tận mắt mới thấy được.
Ngọn lửa xanh lam trước hết làm nóng chảy lớp vỏ sắt ngoài cùng của phi thuyền.
Giây tiếp theo có thể cháy đến buồng lái.
“Trình Khắc!!!”
Tôi đạp chân bật dậy.
Túm lấy Trình Khắc, kéo hắn lăn ra khỏi lỗ hổng bên kia của phi thuyền.
Cơ thể tôi nặng nề đập xuống mặt đất.
Tôi ọe ra một ngụm m.á.u tươi.
“Thẩm Chi Ngang!”
Bên tai truyền đến tiếng kêu gào xé lòng của Trình Khắc.
Tôi nhìn thấy ánh mắt kinh hãi và lo lắng của hắn.
Cười toe toét không đúng lúc.
Trình Khắc.
Cậu còn biết lo lắng vì tôi sao?
Tôi đã nghĩ cậu sớm đã…
Trong đầu hiện lên vẻ không vui, sự mất kiên nhẫn, và ánh mắt hết lần này đến lần khác muốn nói rồi lại thôi của hắn trong những năm gần đây.
Ha.
Tôi đã nghĩ lòng cậu sớm bị một người c.h.ế.t chiếm hết rồi.
Lại một quả pháo kích nữa lao thẳng vào mặt.
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng, lật người Trình Khắc chắn dưới thân.
Sống lưng tôi bị nổ đứt.
Máu nóng văng lên mặt.
Trình Khắc trợn tròn mắt, ngừng thở.
Thế giới chìm vào một sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Tôi không còn hơi sức để quan tâm hắn đang nghĩ gì.
Trình Khắc.
Tôi trả lại cậu một mạng.
Chuyện của Chu Ngôn có thể xóa bỏ hết được không?
Trình Khắc.
Tôi đau quá…
Trình Khắc.
Có thể giống như rất lâu về trước, xoa đầu tôi một lần nữa không?
