Tiêu Dật Trần lập tức tỉnh táo lại.
Hắn dùng sức kéo, đưa ta ra sau lưng mình, nhấc chân, đá văng thanh trường kiếm đang áp sát trước ngực.
Ánh kiếm xoay một vòng trước n.g.ự.c ta, chỉ cắt đứt một lọn tóc.
Chưa kịp thở phào, hắn kéo ta chạy trốn.
Giữa trưa, phố hoa tĩnh lặng, trên đường hiếm thấy bóng người.
Chúng ta luồn lách qua lại trong các ngõ hẻm.
Ta chỉ là một thư sinh yếu ớt, thân thể tự nhiên không bằng bọn võ tướng kia.
Chẳng mấy chốc, ta đã mệt đến mức thở hồng hộc.
“Ôi chao, ta bảo ngươi, yên lành không làm, chạy đến nơi này làm gì?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi than phiền một câu, rồi vác ta lên vai.
Suốt đường đi xóc nảy, hại ta suýt chút nữa nôn cả mật xanh.
Khó khăn lắm mới cắt đuôi được thích khách.
Lúc hắn đặt ta xuống, không chú ý đến hòn đá dưới chân, khiến ta vừa chạm đất đã trật mắt cá chân.
“Đi được không?”
Ta thử bước một bước.
“Không được, đau lắm.”
Mồ hôi lạnh trên trán không phải giả vờ.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, bế xốc ta lên.
