TA LÀ PHU TỬ CỦA TIỂU CÔNG TỬ PHỦ TƯỚNG QUÂN, VẬY MÀ HẮN LẠI CÓ Ý ĐỒ VỚI TA

Chương 10

 

Tiêu Dật Trần an phận được vài ngày, đợi Trường công tử đi rồi, lại chứng nào tật nấy.

Buổi trưa, hắn vung tiền như rác, cố tình gọi đám cô nương trong Túy Xuân Phong dậy.

Lúc ta đến, vừa hay thấy hắn say gục trong lòng một cô nương.

Trong tay cầm một chiếc đũa, theo tiếng tỳ bà, từng nhịp gõ vào bát đĩa.

Thật là tự tại.

Thấy ta, mắt hắn sáng lên, vẫy tay gọi ta:

“Tiên sinh đến rồi.”

“Các cô nương, đây chính là vị tiên sinh cổ hủ nhà ta, thế nào, có phải rất đẹp không?”

“Sắc đẹp này, không hề thua kém hoa khôi tỷ tỷ nhà các ngươi đâu.”

“Tiên sinh, mau lại đây, chúng ta cùng uống rượu!”

Ta mặt mày đen sạm bước tới, giật lấy chén rượu trong tay hắn:

“Buổi chiều còn có tiết học, ngươi theo ta về nhà.”

“Về nhà?” Hắn ôm eo cô nương, cười phóng túng cuồng ngạo, “Đây chính là nhà ta.”

Lòng ta càng lúc càng khó chịu.

Ta giơ tay, hất đổ bàn.

Rượu và chén đĩa, vương vãi khắp nơi.

“Tiêu Dật Trần, theo ta về nhà!”

Hắn cũng không nổi giận, cười hì hì đứng dậy, ghé sát tai ta: “Tiên sinh ghen rồi à?”

Hơi nóng phả vào vành tai ta, ta mạnh mẽ đẩy hắn ra.

Hắn loạng choạng vài bước, va vào người cô nương bên cạnh.

Giả vờ rên lên một tiếng đau đớn, tiện đà đổ vào lòng cô nương.

Lòng ta dâng lên một cơn phiền toái, kéo tay áo hắn đi thẳng ra ngoài.

Chưa kịp đến cửa, vài bóng đen vụt qua, hàn quang áp sát.

“Thích khách!”

Ta theo bản năng che chắn Tiêu Dật Trần sau lưng.

 

back top