TA LÀ PHU TỬ CỦA TIỂU CÔNG TỬ PHỦ TƯỚNG QUÂN, VẬY MÀ HẮN LẠI CÓ Ý ĐỒ VỚI TA

Chương 12

 

Một tiểu viện gần đó.

Trong sân vườn yên tĩnh.

Ta đang nghi hoặc, một đám trẻ con chạy ra khỏi nhà, ríu rít gọi ca ca vây quanh Tiêu Dật Trần.

Tiêu Dật Trần xoa đầu cô bé gần mình nhất, cười hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”

Cô bé giòn giã đáp: “Ăn rồi ạ, hôm nay Vương thẩm đưa bánh bao, nhân thịt, thơm lắm!”

“Ăn no chưa?”

“Ăn no rồi ạ. Đại Ngưu ăn bốn cái, no đến mức cứ ôm bụng, nói mình sắp đẻ con rồi, buồn cười lắm.”

“Ăn no là tốt rồi. Đi lấy hộp thuốc cho ca ca, bạn của ca ca bị thương rồi.”

Cô bé chạy đi nhanh, lát sau mang ra một chiếc hộp gỗ vuông vức.

Mở ra, thuốc men khá đầy đủ.

Trong đó, có cả kim sang dược ta từng thấy hồi nhỏ.

Tiêu Dật Trần đặt ta ở hành lang, lại dặn dò đám trẻ không được chạy lung tung, lúc này mới ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân ta.

“Chỉ là bong gân, không tổn thương đến xương.” Hắn vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa bóp.

Ta theo bản năng rụt chân lại, hắn ngẩng đầu hỏi: “Đau à?”

Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Nói đau là thật đau, nhưng đầu ngón tay hắn lạnh buốt, chạm nhẹ vào lại như dòng điện tê dại, khiến ta có chút hoảng hốt.

Hắn đứng dậy, nhổ một nắm thảo dược từ mảnh đất bên cạnh, xé nát, rồi dùng đá đập dập, cuối cùng đắp lên mắt cá chân ta.

Hắn ngồi nửa quỳ, để đôi chân ta gác lên đầu gối hắn.

Miệng không ngừng thổi ra hơi lạnh, rơi trên da thịt ta.

Cảm giác ngứa ngáy từ da thịt thấm vào cơ thể, khiến mạch m.á.u và lồng n.g.ự.c đều trở nên tê dại khó chịu.

“Xong rồi.” Hắn phủi tay, đứng dậy, “Hai ngày này cố gắng đừng đi lại.”

Ta “Ừm” một tiếng, ánh mắt rơi trên bàn tay dính đầy bùn đất và vụn cỏ của hắn.

Hắn dường như nhận ra điều gì, chà hết bụi bẩn trên tay lên người ta.

Đám trẻ con lại vây quanh, kéo áo hắn, ríu rít nói không ngừng.

Tiêu Dật Trần kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng xoa đầu chúng, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.

Lúc này, dường như Tiểu công tử mềm mại ngày xưa lại xuất hiện trước mắt.

Hắn từ trước đến nay vẫn là một người lương thiện.

“Chúng là...”

“Đệ đệ muội muội của ta.” Tiêu Dật Trần dường như biết ta muốn hỏi gì, giải thích, “Đều là những đứa trẻ vô gia cư, ta nhặt về nuôi chơi.”

Cô em gái phản bác: “Ca ca đối xử với chúng ta tốt lắm, không phải nuôi chơi đâu. Dật Trần ca ca là người tốt nhất trên đời.”

Tiêu Dật Trần được khen đến đỏ mặt.

Ta đứng một bên nhìn, che miệng cười thầm.

 

back top