Tống Xuyên Tễ lấy ra một đôi găng tay. Mỗi mùa đông cô ấy đều cố gắng hết sức đan khăn len và găng tay tặng trẻ em ở cô nhi viện. Cô ấy ngại ngùng nói: "Vừa vặn còn dư một đôi, cậu không chê chứ?"
Tôi ngẩn ra, rồi mỉm cười. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà, sao có thể chê được chứ...
Tôi cẩn thận đeo găng tay vào, rất vừa vặn. Tống Xuyên Tễ cười híp mắt: "Hĩ Hĩ, chúng ta hãy cùng nhau trải qua một mùa đông ấm áp nhé." Động tác của tôi khựng lại, không hiểu sao mũi lại thấy cay cay. Tống Xuyên Tễ đã sớm nhận ra tâm trạng tôi không ổn, nhưng cô ấy không nói toạc ra mà dùng cách của mình để sưởi ấm tôi từng chút một.
Tôi mím môi cười: "Vâng." Chuông báo thức nhắc nhở kết thúc giờ học vang lên. Tôi ngẩng đầu, không ngờ lại chạm phải một đôi mắt âm trầm. Anh tôi đứng ở góc cầu thang, vô cảm nhìn chằm chằm chúng tôi.
Hơi lạnh ẩm ướt lan tỏa, như thể len lỏi vào tận tủy xương. Tôi rùng mình theo bản năng. Tống Xuyên Tễ không nói gì, trực giác của cô ấy luôn rất nhạy bén. Người đàn ông trước mắt tuyệt đối là một tội phạm tiềm năng có chỉ số thông minh cao, có thể lặng lẽ g.i.ế.c c.h.ế.t rất nhiều người. Nhưng hiện tại vẫn chưa có bằng chứng.
Tống Xuyên Tễ định thần lại, hẹn buổi dạy sau rồi mỉm cười chào tạm biệt tôi. Đóng cửa lại, thoát khỏi bể khổ học tập, cả người tôi đều thả lỏng. Nhưng vừa quay người, tôi đã sợ tới mức trợn tròn mắt. Anh tôi đứng ngay sau lưng tôi. Anh nhếch môi, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Cổ họng tôi căng thẳng lên xuống. Bởi vì con số trên đầu anh cứ nhảy qua nhảy lại: 77, 76, 78, 80... Hình như tôi đâu có chọc giận anh? Chẳng lẽ vì tôi đi quá gần với nữ chính, cướp mất đất diễn của anh nên anh ghen rồi? Chẳng đợi tôi nghĩ thông suốt, anh tôi giơ tay lau vệt mực bên má tôi, anh kéo dài giọng:
"Đúng là một đứa trẻ ngoan ham học."
