Lại một buổi dạy kèm khác. Tôi nằm dài trên bàn trà ở phòng khách, cắn bút suy nghĩ đề bài. Vì lười nên mùa đông tôi chẳng làm biện pháp bảo hộ gì, các ngón tay bắt đầu ngứa ngáy, nổi vài nốt cước, vừa làm bài được một lúc là lại không nhịn được mà gãi tay.
Hành động nhỏ này bị Tống Xuyên Tễ phát hiện. Cô ấy lấy ra một hũ thuốc mỡ nhỏ nhắn:
"Hĩ Hĩ, bôi cái này đi. Đây là thuốc mỡ do sư phụ mình tự tay làm đấy."
Chuyên ngành của Tống Xuyên Tễ là điều tra tội phạm. Để nhanh chóng nâng cao năng lực chuyên môn, cô ấy đã bái sư sớm và tham gia huấn luyện. Vì môi trường làm nhiệm vụ đa phần đều gian khổ, như mùa đông rất dễ bị cước nên sư phụ cô ấy thường tặng nhiều thứ thiết thực.
Tôi khẽ cảm ơn, nhận lấy định bôi thuốc. Nhưng Tống Xuyên Tễ nói cái này phải có kỹ thuật xoa bóp mới hiệu quả, chỉ cần sử dụng đúng cách thì trong vòng ba ngày nốt cước sẽ biến mất. Với thái độ cầu thị, tôi để mặc Tống Xuyên Tễ nắm lấy tay mình, dùng kỹ thuật điêu luyện xoa tan những nốt sưng đỏ.
Tôi cụp mắt, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đan vào nhau. Nhiệt độ cơ thể của Tống Xuyên Tễ rất ấm áp, giống như cảm giác cô ấy mang lại cho mọi người, khiến người ta vô thức buông bỏ sự phòng bị trong lòng. Nhớ lại tình tiết cốt truyện mà Hệ thống từng nhắc tới, Tống Xuyên Tễ đã cứu rất nhiều người. Nhìn gương mặt dịu dàng của thiếu nữ trước mắt, tôi dường như hiểu được tại sao cô ấy lại là nữ chính. Bởi vì có những người sinh ra đã là mặt trời treo trên cao.
