Tôi mở mắt, đôi mắt ngái ngủ. Trong phòng chỉ còn một chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng vàng ấm áp. Đống tài liệu bên tay đã biến mất. ... Chắc là anh tôi chê tôi làm việc kém hiệu quả, đã thế còn lười biếng nên hết chịu nổi, chuyển chỗ làm việc rồi.
Tôi chậm chạp đứng dậy, về phòng ngủ tiếp. Đột nhiên Hệ thống kêu "ting" một tiếng:
【Ký chủ, hiện tại có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?】
Nói thật, tôi chẳng muốn nghe cái nào cả. Nhưng rõ ràng Hệ thống sẽ không tha cho tôi. Tôi mệt mỏi kéo chăn trùm kín đầu: "Tin xấu."
Giọng Hệ thống hơi chột dạ: 【Giá trị chán ghét tăng lên 65 rồi.】
Tôi chậm nửa nhịp mở mắt. ... Đây chẳng phải là tin tốt sao? Tôi không buồn bắt bẻ, bảo Hệ thống nói tiếp tin còn lại. Nhắc đến chuyện tốt, giọng Hệ thống trở nên hào hứng:
【Tin tốt chính là —— Chúng tôi đã sắp xếp cho nữ chính xuất hiện sớm hơn!】
Không khí im lặng một hồi. Tôi trở mình: "Được rồi, ngủ ngon."
Hệ thống: ?
Không nhận được phản ứng như mong đợi, Hệ thống dường như tức đến mức không nói nên lời. Nhưng rất nhanh, nó như nghĩ ra điều gì đó, thiếu tự tin nói: 【Cái đó, do tò mò nên tôi đã tra nguyên nhân cậu bị trầm cảm.】
