Ân Dục Kỳ xử lý xong công việc, hơi mệt mỏi bóp sống mũi. Anh định đuổi đứa em trai hờ đi chỗ khác, ai dè kẻ đang cuộn tròn dưới chân anh đã ngủ say sưa không biết trời đất là gì. Ân Dục Kỳ nhếch môi, gan cũng lớn đấy chứ.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ sát ngay bên cạnh, Ân Dục Kỳ bắt đầu hồi tưởng. Trong ấn tượng, đứa em hờ thấp cổ bé họng, xám xịt như tro tàn, mang vẻ đáng thương kiểu chẳng cần mình tự tay làm gì thì nó cũng sẽ lặng lẽ tự c.h.ế.t đi. Từ bao giờ mà nó trở nên sống động thế này?
Tầm mắt rơi vào đôi môi đỏ hơi hé mở, Ân Dục Kỳ khựng lại. Trong đầu vô thức hiện lên hai câu nói lúc trước: Đẹp không... To không...
Ân Dục Kỳ bỗng thấy bực bội khó hiểu, đáy mắt bạc tình tràn ngập sự âm u không tan nổi. Nhưng rất nhanh, anh đã bình phục lại tâm trạng. Đứa em hờ này là người nhà họ Ân, với tư cách là anh trai, anh có tư cách để đích thân dạy dỗ. Nghĩ đến đây, Ân Dục Kỳ nở một nụ cười ẩn ý.
