Con vẹt Monk mà Giang Vãn Chu nuôi rất hoạt bát, lông xù xù lại còn không sợ người. Đặc biệt là phần lông trắng trước ngực, sờ vào cảm giác rất thích. Thấy tôi thích thú không rời tay, Giang Vãn Chu gợi ý: "Hay cậu cũng nuôi một con thú cưng đi, tâm trạng có khi sẽ tốt lên nhiều đấy."
Tôi lắc đầu. Nếu chủ nhân ngay cả năng lượng bảo vệ bản thân cũng không có thì tốt nhất đừng nhắc đến chuyện nuôi thú cưng. Nhưng tôi biết, Giang Vãn Chu là muốn tốt cho tôi. Khuyên nhủ không thành, cậu ta đi lấy đồ uống cho tôi.
Trong lúc tôi đang chìm đắm chơi đùa với chú chim nhỏ, Hệ thống đột ngột lên tiếng:
【Mau, gọi điện thoại cho phản diện đi.】
Mẹ tôi lỡ lời khiến anh tôi không vui rồi. Nếu không tìm cách ngăn cản anh, mẹ tôi sẽ gặp họa mất. ... Tuy không có nhiều tình cảm, nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Tôi lật tìm số điện thoại chưa từng gọi bao giờ trong danh bạ: 【Ân Dục Kỳ】.
Nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình, suy nghĩ không khỏi bay xa. Lúc mới đến nhà họ Ân, tôi rất nổi loạn, cũng không biết anh trai mình có nhân cách phản xã hội. Thế nên lúc đầu tôi gọi thẳng tên anh. Sau này, trải qua đủ chuyện, tôi mới ngoan ngoãn gọi một tiếng "anh".
Bỗng nhiên, cuộc gọi được kết nối. Tiếng thở bên kia rất khẽ, nhưng hơi thở âm lãnh thì dù qua màn hình vẫn có thể cảm nhận được. Giống như một con rắn đang ẩn nấp trong rừng rậm, có thể ra đòn chí mạng bất cứ lúc nào.
Nhận thấy anh tôi đã mất kiên nhẫn, tôi nuốt nước miếng, vắt óc tìm chủ đề:
"Anh... có muốn đi xem phim không?"
Giọng của anh tôi rất lạnh nhạt: "Tôi không rảnh để tán dóc với cậu."
Ngay khi định cúp máy, giọng nói oang oang của Giang Vãn Chu từ phía sau truyền đến: "Cưng ơi, chim của tôi đẹp không? Có to không?"
Đầu dây bên kia im lặng một thoáng. Anh tôi dường như cười khẽ một tiếng, anh hỏi:
"Trần Vật, cậu đang ở đâu?"
