SAU KHI THIẾU GIA THẬT ĐƯỢC TÌM THẤY, TÔI CẦU XIN HỆ THỐNG ĐỪNG BÁM THEO MÌNH NỮA

Chương 13

Anh tôi không nói gì. Nhưng con số trên đầu anh cứ nhảy liên tục: 40.

Ngòi bút vây quanh con số, vô thức vẽ những vòng tròn trên tờ giấy trắng. Từ ngày hôm đó, anh tôi đã một thời gian không xuất hiện. Theo tiến độ của giá trị chán ghét, chắc tôi sắp được "nhận cơm hộp" rồi.

Trên bục giảng, giáo sư vẫn đang giảng những kiến thức hóc búa khó hiểu, phần lớn sinh viên đều ngủ gật. Trong lúc lơ đãng, có người chọc chọc tôi. Giang Vãn Chu - đứa con riêng của nhà họ Giang. Ở một mức độ nào đó, chúng tôi là người cùng cảnh ngộ. Vì thế, chúng tôi trở thành bạn khá thân.

Giang Vãn Chu gửi mấy tấm ảnh qua. Trên màn hình là một chú chim nhỏ màu xanh khói trông rất đáng yêu. Giọng điệu cậu ta đầy khoe khoang:

【Mới mua một nhóc vẹt Monk, đáng yêu không?】

Ừ, đáng yêu hơn chủ nó.

Khoe khoang thành công, Giang Vãn Chu lên cơn "diễn sâu", bắt đầu giả làm người có học: "Chim này, ngươi có xem chăng?"

Tôi không khỏi cạn lời trong chốc lát. Đợi đến lúc tan học, Giang Vãn Chu khoác vai tôi, rủ tôi đến căn hộ của cậu ta ở lại một đêm.

Đang đùa giỡn thì tôi bị một người đứng đợi ở cửa chặn lại. Người đến là thành viên cùng bộ phận trong hội sinh viên trường, anh ta đích thân in tài liệu ra đưa cho tôi. Nhưng tôi thấy không cần thiết, vì tôi chỉ cố chen chân vào bộ phận này vì nể mặt cha dượng thôi, vào rồi tôi toàn làm việc kiểu đối phó. Thế nên rõ ràng có thể gửi bản điện tử, việc gì phải chạy một chuyến?

Nhận được phản ứng không nóng không lạnh của tôi, Du Hi Trinh gượng cười, trông có vẻ hơi thất vọng. Sau khi đi xa, Giang Vãn Chu nhỏ giọng hóng hớt:

"Anh ta có phải thầm mến cậu không đấy?"

Tôi mệt mỏi đảo mắt: "Mến cậu thì có."

Bị mắng, Giang Vãn Chu uất ức lảm nhảm. Tôi không để ý tới cậu ta, trong đầu thoáng qua khuôn mặt của Du Hi Trinh. Thực ra... tôi không thích anh ta lắm. Bởi vì đôi lông mày và mắt của anh ta có vài phần giống mẹ tôi. Cứ nhìn thấy khuôn mặt đó là tâm trạng tôi lại trở nên tiêu cực.

 

back top