Thằng nhóc kia bị đuối nước trong bể bơi, đang được người ta kéo lên, giành giật từng giây để cấp cứu. Tôi đứng đơ người cách đó không xa. Đây là do anh tôi làm?
Không đợi tôi sắp xếp lại suy nghĩ, trong tầm mắt thoáng hiện bóng người xuất hiện từ lúc nào. Tim tôi lỡ mất một nhịp. Không đâu, anh tôi đáng sợ quá. Anh nhìn thẳng về phía trước, thần sắc ẩn chứa sự vui vẻ nhàn nhạt.
Tôi mấp máy môi nhưng cuối cùng lại nuốt lời định nói vào trong. Logic của nhân cách phản xã hội là thứ người thường khó lòng thấu hiểu, huống hồ người bình thường cũng chẳng ai ưa nổi mấy đứa trẻ ngỗ nghịch. Anh tôi ra tay với thằng nhóc đó là chuyện có thể hiểu được. Dù sao thì, chắc chắn không phải là để trút giận cho tôi.
Trong lúc tôi còn đang thẫn thờ, anh tôi cử động. Anh kéo cổ áo tôi xuống, ngón tay hơi lạnh ấn lên vết bầm tím, xoa nhẹ như có như không. Đôi mắt nhạt nhẽo ấy che giấu sự nguy hiểm và điên cuồng đến cực điểm, như thể giây sau có thể khiến người ta c.h.ế.t đi một cách lặng lẽ.
Theo lý mà nói, tôi nên cảm thấy sợ hãi. Nhưng không hề. Lông mi tôi run rẩy, khó khăn mở lời:
"Anh, có thể đổi một cách c.h.ế.t nào không đau được không?"
