"Thấy gì cơ?"
Trì Hành có chút khó hiểu: "Ăn cơm trước đã anh, lát nữa thức ăn nguội mất."
Một khi đã mở lời, việc nói tiếp trở nên dễ dàng hơn nhiều.
"Hôm nay tôi gặp cậu ở tiệm độ xe phía Tây thành phố, Trì Hành, con trai của Trì Ngọc Hành, tỷ phú giàu nhất thành phố S, đúng không?"
Trong nháy mắt, khí chất của Trì Hành thay đổi.
Cậu ta buông tay, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Nhìn dáng vẻ này của cậu ta.
Tôi vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Trì Hành, tại sao cậu lại lừa tôi?"
Nhưng không ngờ, câu tiếp theo của Trì Hành đã khiến tôi đứng sững tại chỗ.
"Anh Tranh, anh làm vậy thì mất cả hứng rồi."
Tôi không dám tin: "Cậu nói gì?"
"Những ngày này chúng ta sống với nhau không phải rất tốt sao? Tại sao phải vạch trần?
Anh làm vị cứu tinh của anh, em đóng vai Bạch Liên Hoa của em, ít nhất chúng ta đều cảm thấy thoải mái, đúng không?"
Giọng điệu của Trì Hành thản nhiên, không hề có chút hổ thẹn nào của một kẻ nói dối bị bóc mẽ.
Ngược lại còn tỏ vẻ như tôi đang làm loạn vô lý.
"Với lại, chỉ là chuyện nhỏ này..."
Một luồng lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu tôi.
Bạch Liên Hoa cái quái gì.
Không đợi cậu ta nói hết lời, tôi trực tiếp túm lấy tóc Trì Hành.
"Mất hứng à? Tao tháo răng mày ra, có phải sẽ vui hơn không?
"Mày coi ông đây là thằng ngu à? Bị mày lừa xoay như chong chóng? Lại còn chuyện nhỏ?"
Ước mơ lớn nhất đời tôi là có một mái nhà, có thể cùng người mình yêu sống một cuộc sống tử tế.
Một cuộc sống bình dị, ấm áp.
Bây giờ xem ra, tất cả hạnh phúc đều là giả tạo.
Vẻ ngoài đáng yêu, đeo bám của Trì Hành ngày thường đều là giả.
Cậu ta chính là một thằng nhãi ranh diễn xuất tinh xảo!
Tôi không cần một tình yêu mà từ đầu đến cuối đều là dối trá.
Trì Hành bị kéo đau da đầu: "Anh không thể nhẹ tay một chút à? Trên giường thì thôi đi... Á!!!"
Tôi cười lạnh buông tay.
Ném búi tóc lớn trong lòng bàn tay vào thùng rác.
"Cút."
Tôi trầm giọng nói.
Vẻ mặt Trì Hành kỳ quái: "Làm thật à?"
"Cậu muốn tôi tự tay động thủ à?"
Trì Hành im lặng.
Cậu ta đứng tại chỗ rất lâu.
Tôi không thèm liếc nhìn cậu ta một cái nào nữa.
Cho đến khi tôi đổ hết số thức ăn nguội lạnh trên bàn đi.
Trì Hành mới nghiến răng nói: "Được, đi thì đi, anh đừng có hối hận!"
Nói xong, Trì Hành quay người vào phòng ngủ, thu dọn đồ đạc thành một cái túi nhỏ.
Hùng hổ đi ra ngoài.
Khi đến cửa, tôi chặn cậu ta lại.
Trì Hành cố nén khóe miệng đang nhếch lên: "Sao? Không nỡ à?"
Tôi nén ý nghĩ muốn đ.ấ.m cậu ta, chìa tay ra: "Trả lại thẻ ngân hàng cho tôi."
Trì Hành khóe miệng sụp xuống cái 'chạch': "Đó là của tôi, anh đã cho tôi rồi."
"Đó là tiền tôi dành cho người yêu tương lai để sống tốt, trả lại."
Trì Hành ôm túi, không chịu nhúc nhích.
Tôi cười lạnh: "Sao, Trì thiếu gia còn thiếu 50 vạn này sao?"
Câu nói này đã khiến Trì Hành đỏ mặt thành công.
"Trả thì trả!"
Trì Hành lập tức móc ví, lấy tấm thẻ ngân hàng quen thuộc từ lớp trong cùng ra.
Dùng sức đập vào lòng bàn tay tôi.
Sau đó quay đầu đi thẳng không hề nhìn lại.
