Chìa khóa vừa cắm vào ổ khóa.
Cửa phòng đã mở ra từ bên trong.
"Anh ơi, anh về rồi?"
Trì Hành mặc bộ đồ ngủ kẻ ô, giọng đầy bất ngờ.
Những lời tôi đã sắp xếp dưới lầu lúc này hoàn toàn bị phá vỡ.
Trì Hành tiến lên ôm lấy cánh tay tôi.
"Anh ơi, hôm nay anh vất vả rồi, em đã làm đồ ăn ngon."
"Người anh nặng mùi t.h.u.ố.c lá quá, không phải anh nói sẽ cai thuốc dần sao?"
Giống như người vợ chờ chồng về nhà đã lâu.
Thấy chồng về muộn không nhịn được cằn nhằn.
Làm tan biến hết sự tức giận trong bụng tôi.
Thôi vậy, cậu ta còn nhỏ.
Chắc là thấy vui nên làm.
Dù sao đi nữa, nửa năm chung sống này không phải là giả.
Vẫn nên hỏi rõ ràng trước đã.
Tôi đứng thẳng người lại.
Dùng sức nắm chặt cánh tay Trì Hành.
Nói: "Hôm nay tôi thấy rồi."
