Chương 41: Người Giải Oan (12) Tạnh Mưa Rồi.
Mưa thu mười mấy năm trước, cũng giống như đêm nay, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo.
Tí tách tí tách hạt mưa đánh vào tấm kính, chảy xuống những vệt nước rõ ràng.
Diêu Âm “Sách” một tiếng, chán ghét ném điện thoại di động sang một bên.
Hôm nay Hình Y và Thẩm Liêm Thanh lại phải về thành phố J nghỉ ngơi một thời gian, Diêu Âm vừa nghe trong điện thoại liền nhanh chóng cười đáp lời, nói muốn sắp xếp tiệc liên hoan hai nhà giúp bọn họ đón gió tẩy trần, nhưng vừa đặt điện thoại xuống liền quay đầu phun tào một câu “Thật phiền toái”.
Ánh mắt bà lướt qua Mộng Tinh đang co ro ở góc sô pha, đột nhiên cảnh cáo: “Ngươi liệu mà cư xử cho tốt vào, làm hỏng chuyện tốt của ta thì đừng trách!”
Mộng Tinh cúi đầu, hàm răng bất an cắn vào phần thịt mềm bên trong môi, cho đến khi đầu lưỡi nếm thấy vị gỉ sắt nhàn nhạt, anh mới run rẩy buông tha chính mình.
Mỗi lần liên hoan đều giống như một hồi cực hình chấp hành chậm rãi, lăng trì thần kinh đang căng thẳng đến cực độ của anh, sợ một không cẩn thận nói sai bất kỳ câu nào, liền lọt vào sự chửi rủa của Diêu Âm và Mộng đổng sau khi về nhà.
Diêu Âm cũng không thực sự muốn chờ Mộng Tinh trả lời, dặn dò xong liền “a” một tiếng lạnh nhạt xoay người rời khỏi phòng khách.
Rất lâu sau, Mộng Tinh ngước mắt liếc nhìn hành lang không còn động tĩnh, lặng lẽ di chuyển bước chân đến phòng chứa đồ cũ nát một bên sân.
Phòng chứa đồ tối tăm không đèn, mạng nhện tro bụi giăng khắp nơi.
Nhưng nơi đó cất giấu bức tranh sơn dầu anh vừa mới vẽ xong không lâu.
Hình ảnh là cánh đồng hoa hướng dương ở nước P, ánh hoàng hôn ấm áp chiếu rọi những đường nét cam vàng, mỗi góc độ đều tràn đầy hy vọng và ấm áp.
Mộng Tinh lẳng lặng nhìn vài giây, từ góc tủ gỗ biến dạng nhảy ra một hộp thuốc màu hoàn toàn mới. Bút vẽ vừa dính lên một vệt màu tối, phía sau liền chợt vang lên một giọng nói trầm thấp:
“Ngươi còn biết vẽ tranh?”
Mộng Tinh bị dọa đến run rẩy, màu tối run rẩy rơi xuống vải vẽ, để lại điểm điểm vết bẩn trên cánh hoa hướng dương.
Anh mặt trắng bệch nhìn về phía Hình Trục đang dựa ở cạnh cửa, tâm thần bối rối một lát. Anh xoay người che khuất hơn nửa bức tranh sơn dầu, cứng đờ hỏi: “Ngươi… Ngươi sao lại ở đây.”
Alpha đi vào góc âm u này, nhờ ưu thế chiều cao thấy rõ bức tranh sơn dầu kia.
Mãi một lúc lâu hắn mới giải thích: “Ba ba bảo ta tới xem ngươi, tối nay cùng ngươi đi ăn cơm.”
Hắn cúi người lại gần cẩn thận quan sát bức tranh sơn dầu này, nghiêng đầu nhướng mày hỏi: “Sao không nghe Diêu phu nhân nhắc tới ngươi biết vẽ tranh?”
Mộng Tinh câu nệ dịch sang bên cạnh một bước, né tránh nhiệt độ cơ thể đặc biệt nóng rực khi Alpha lại gần.
Anh mím chặt môi không trả lời, bởi vì anh đột nhiên ý thức được nhiệt lượng này có lẽ không phải đến từ Alpha, mà là do tim mình đột nhiên gia tốc đập kéo theo máu tuần hoàn, nóng hầm hập mà dồn lên mặt.
Anh quay đầu đi, đem mặt vùi vào bóng tối: “Không phải ta vẽ, ta sẽ không vẽ tranh.”
Ánh mắt Hình Trục đọng lại trên cây bút vẽ trong tay anh, không nói gì, ngược lại giơ bức tranh sơn dầu về phía ánh sáng ở cửa, đầu ngón tay cọ cọ vết bẩn rơi xuống: “Bây giờ màu còn chưa khô, thấm đi vẫn có thể cứu được.”
Bức tranh sơn dầu được chậm rãi buông xuống từ chỗ cao, thân ảnh Diêu Âm đột ngột xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Mộng Tinh tức khắc hô hấp cứng lại, sắc mặt trắng bệch một mảnh, cây bút vẽ trong tay không chịu khống chế mà “Lạch cạch” rơi xuống đất.
Hình Trục còn chưa kịp hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, Diêu Âm liền sải bước tiến lên mãnh liệt tóm lấy Mộng Tinh, ném anh vào trong mưa, tiếng mắng giận dữ nối gót theo sau: “Ngươi còn dám lại lén lút làm những thứ đồ không đứng đắn này?! Ai cho ngươi tiền! Nói! Ai cho phép ngươi vẽ tranh!”
Mộng Tinh ngã ngồi trên mặt đất, cả người run run. Anh hướng Diêu Âm ném đi ánh mắt cầu xin: “Mẹ, con không có…”
“Không có?! Ngươi coi ta mù sao? Bút vẽ ngươi lấy từ đâu ra, thuốc màu từ đâu ra! Có phải tên người hầu nào mua cho ngươi không! Nói!”
“Thật sự không có…”
Giọng nói run rẩy yếu ớt gần như cộng hưởng với tần suất hạt mưa rơi xuống.
Không có được đáp án Diêu Âm cắn chặt răng hàm sau, bàn tay cao cao giơ lên.
Mộng Tinh theo bản năng nhắm chặt hai mắt cúi đầu.
Nhưng mà cơn đau kia lại rất lâu không rơi xuống.
Anh hơi mở tầm mắt, chỉ thấy Hình Trục không biết từ lúc nào đã chắn trước người anh.
Alpha một tay túm lấy bức họa, một tay gắt gao nắm lấy cổ tay Diêu Âm.
Ánh mắt hắn trầm lạnh, nhưng vẫn đang cố gắng duy trì lễ phép: “Dì, ngài hiểu lầm rồi, bức họa này là do cháu vẽ, thuốc màu và bút vẽ cũng là cháu vừa mới mang đến.”
Diêu Âm không tiếng động lướt qua Alpha, giằng co tay mình ra trừng mắt Mộng Tinh lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là có bản lĩnh, còn có thể sai khiến Hình Trục tới che chở cho ngươi.”
Mộng Tinh run rẩy đôi môi không dám phản bác.
Hình Trục nghe thấy lời này tức khắc nhíu chặt mày: “Dì ngài…”
Môi đỏ của Diêu Âm cong lên một độ cong khắc nghiệt, đối mặt Hình Trục vẫn duy trì lễ phép tương đương: “Hình Trục cháu có điều không biết, đây không phải lần đầu tiên ta phát hiện nó lén lút vẽ tranh. Cái loại hứng thú cản trở chính sự này, nên vứt vào lò hỏa táng chờ chết rồi mới thực hiện tâm nguyện.”
Hình Trục há miệng thở dốc, còn chưa kịp cãi lại, bức họa trong tay đã bị Diêu Âm mạnh mẽ giật lấy, ném mạnh xuống đất phát ra “Ca lạp” một tiếng giòn vang, hoàn toàn tan nát trước mặt hai người.
Những bông hoa hướng dương được ánh mặt trời tưới tắm trên vải vẽ giờ phút này bị mưa lạnh hòa tan, không còn hình thù mà lác đác chảy vào rễ cỏ, kể cả sự mong đợi của Mộng Tinh cũng cùng nhau vùi vào trong đất.
Diêu Âm lạnh lùng liếc Mộng Tinh một cái, dẫm lên giày cao gót rời khỏi phòng chứa đồ âm u rách nát này.
Cánh cửa đi vào nhà bị sức mạnh đóng sầm, phát ra “Phanh” một tiếng vang trời.
Hình Trục chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Mộng Tinh, thận trọng vươn tay: “Em có sao không?… Xin lỗi… Tôi không biết…”
Mộng Tinh lắc đầu: “Không liên quan đến anh, là do tôi làm chuyện không nên làm thôi, bị mắng cũng là do tôi tự chuốc lấy.”
Hình Trục nháy mắt ách giọng.
Hắn rất muốn nói cho Mộng Tinh, đây không phải là chuyện không nên làm, đây kỳ thật là sự tự do của anh.
Nhưng… anh không có tự do.
Nhận thức rõ ràng này làm hắn thật không dễ chịu.
Hình Trục trầm mặc vài giây, rồi sau đó bắt lấy cổ tay Mộng Tinh đứng dậy: “Tôi đỡ em vào nhà thay quần áo đã, nếu không sẽ bị cảm… Em đứng lên được không?”
Mộng Tinh lảo đảo đứng lên, gót chân vừa chạm đất liền truyền đến một trận đau nhói xuyên tim, suýt nữa lại ngã trở lại.
Hình Trục nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo anh, dựa vào trọng lượng bản thân để chống đỡ cho anh. Hắn cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện mắt cá chân Mộng Tinh đã sưng cao, nghĩ đến là vừa rồi lúc Diêu Âm kéo túm liền bị trẹo rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, thở dài một tiếng: “Tôi cõng em đi, đi nhà tôi xử lý một chút.”
Mộng Tinh mím chặt đôi môi tái nhợt, còn chưa kịp phản kháng, Hình Trục đã ngồi xổm người xuống trước mặt anh.
Anh liếc nhìn ánh mắt tò mò của người hầu đang nhìn vào cửa sổ, nhưng giây tiếp theo họ lại vội vàng tránh đi không đối diện với anh, anh liền biết Diêu Âm nhất định đã ra lệnh cho họ, không cho anh vào nhà.
Nhưng mà thời gian liên hoan đã hẹn tối nay đã gấp rút, anh đành phải cứng rắn bò lên lưng Alpha.
Hai người thân hình kề sát, chưa đầy ba giây đã làm bộ quần áo sạch sẽ của Alpha bị ướt, độ ấm và độ ẩm đồng thời lên men trên da, đem tình cảm mờ mịt của Mộng Tinh cùng nhau dính nhớp trong sự tiếp xúc này.
Khi Hình Trục cõng anh trở về nhà họ Hình, Hình Y và Thẩm Liêm Thanh đã về đến nhà.
Họ nhìn thấy hai người ướt sũng trên mặt đều kinh ngạc, vội vàng phân phó người hầu chuẩn bị nước ấm, tìm quần áo sạch sẽ.
Hình Trục nhường phòng mình cho Mộng Tinh, bản thân đi vào phòng khách tắm rửa thay đồ.
Mộng Tinh xử lý xong đang chuẩn bị mở cửa thì đột ngột nghe thấy Hình Trục bên ngoài nói một câu “Thật phiền toái”.
Ngón tay nắm trên tay nắm cửa đột nhiên trở nên lạnh lẽo, máu toàn thân chảy ngược về tim, ngay cả hô hấp cũng bị đóng băng ở giây đó.
Hai lỗ tai anh ong ong vang, rốt cuộc không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
.
Ngoài cửa, Hình Trục đem đại khái sự tình trải qua nói cho Hình Y và Thẩm Liêm Thanh, muốn tìm một phương pháp làm Mộng Tinh tạm thời rời khỏi nhà họ Mộng.
Nhưng Hình Y phủ quyết mỗi một phương pháp Hình Trục có thể nghĩ đến: “Nói thế nào Diêu phu nhân cũng là người giám hộ của nó, những phương pháp cháu nghĩ đến sẽ không có hiệu quả.”
Thẩm Liêm Thanh ở bên cạnh vô tình bổ sung: “Huống hồ hiện tại nhà họ Mộng và chúng ta còn có quan hệ hợp tác, xé rách mặt ra đối với chúng ta cũng không tốt.”
Hình Y lườm Thẩm Liêm Thanh một cái: “Mấy lời này con trẻ như cháu lại không hiểu.”
Hắn thở dài: “Dù sao vấn đề hiện tại tạm thời không có cách giải quyết, nếu cháu không yên tâm, cứ thường xuyên đi thăm nó là được, dù sao Mộng Tinh sang năm liền thi đại học, lên đại học là có thể tạm thời rời khỏi nhà họ Mộng, cũng có thể đỡ chịu khổ một chút.”
Hình Trục “Sách” một tiếng: “Thật phiền toái.”
.
“Tôi chưa bao giờ thấy chuyện của em là phiền toái, tôi là cảm thấy sự tồn tại của Diêu Âm thật phiền toái.” Hình Trục dừng lại bước chân, cõng Mộng Tinh ổn hơn một chút rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Tạnh mưa rồi.
Cái dù được Mộng Tinh xách bên người, những giọt nước nhỏ còn sót lại từ từ chảy xuống đầu dù, hội tụ thành đủ trọng lượng sau bị trọng lực kéo xuống mặt đất.
Mộng Tinh hít hít mũi, không nói gì.
“Mộng Tinh? Em ngủ rồi sao?”
“Không có.” Mộng Tinh vùi mặt vào vai Alpha: “… Cảm ơn anh.”
Tòa nhà khu phòng thuê càng ngày càng gần, từng điểm ánh đèn dầu in vào đôi mắt.
Hình Trục do dự đã lâu, vẫn mở miệng nói: “Mộng Tinh, khoảng thời gian trước tôi đã đi gặp người nhà họ Mộng.”
“Ừm, tôi biết.”
Tin nhắn Mộng Nham gửi đến điện thoại anh không có mười tin cũng có tám, vừa mở máy là có thể thấy, thật sự rất khó không biết.
Nhưng anh vốn dĩ hoàn toàn không tính toán đi gặp họ, vì thế chỉ mắt mở to mắt nhắm mặc cho Hình Trục đi đàm phán.
Hình Trục ngây người một cái chớp mắt: “Em không tức giận?”
“Anh sẽ phản bội tôi sao?”
“Đương nhiên sẽ không!”
“Vậy tôi có gì mà phải tức giận.”
Hình Trục nghe xong cười nhạo một tiếng, đột nhiên cảm thấy vấn đề mình rối rắm trước đó giải quyết dễ dàng.
Sở dĩ Mộng Tinh không có cái gọi là dục vọng chiếm hữu đối với hắn, chẳng qua là vì trăm phần trăm tin tưởng hắn thôi, căn bản không cần tồn tại loại dục vọng này.
Nghĩ đến như vậy… trước đây dường như là hắn có chút gây sự vô cớ.
Tiếng bước chân thanh thúy vọng lại trong hành lang.
Bóng dáng hai người dựa sát vào nhau dưới ánh đèn ấm áp bị kéo dài rất dài.
Cửa phòng thuê vặn ra, ánh đèn thuộc về riêng họ “theo tiếng” sáng lên.
.
Ngày hôm sau sau cơn mưa, bầu trời xanh biếc như được gột rửa, vạn dặm không mây.
Khi Mộng Tinh mở mắt ra, Hình Trục đã ra ngoài.
Gần cuối năm, ngoài Tinh Trục Media ra, những công ty khác Hình Trục đang điều hành cũng bắt đầu bước vào giai đoạn tổng kết, trong hội nghị tổng kết các cổ đông lớn, giám đốc đều sẽ có mặt, tự nhiên hắn cũng không còn lý do gì để xử lý hội nghị trực tuyến.
Mộng Tinh theo thói quen đưa tay cầm lấy điện thoại, thấy bên trên đã được Alpha dán trước một tờ giấy tiện lợi:
【 Người hầu làm bữa sáng rồi, nhớ ăn ^^ Có việc gọi điện cho tôi. 】
Mộng Tinh cười vuốt ve ký hiệu biểu cảm kia quan sát một hồi lâu, mới đành lòng xé xuống từ điện thoại dán vào quyển sổ bên cạnh.
Từ khi ở trọ trong phòng thuê, người hầu đều sẽ đến trước giờ ba bữa ăn, chuẩn bị xong ba bữa liền quay về biệt thự.
Cho nên khi Mộng Tinh thức dậy, trong phòng chỉ có một mình anh.
Bữa sáng hôm nay là canh trứng, cháo trắng và sủi cảo bắp hấp, một bên còn đặt thuốc cần bổ sung trong thời gian mang thai.
Canh trứng làm vô cùng mịn màng, tinh tế ngọt thanh, một nhấp là tan, làm Mộng Tinh ăn tâm tình trở nên đặc biệt tốt.
Đột nhiên, điện thoại đặt ở một bên bắt đầu “Leng keng leng keng” nhắc nhở nhận được thư điện tử.
Anh liếc mắt, còn chưa kịp click mở ra xem, ngay sau đó một dãy số lạ liền nhảy nhót phía trên màn hình.
Anh tập trung nhìn kỹ, xác nhận chưa từng thấy dãy số này, vì thế sau khi âm nhạc vang lên hai tiếng quyết đoán trượt đến nút từ chối.
Hộp thư được đầu ngón tay click mở, bên trong có một nửa thư điện tử đều là về vấn đề giao tiếp nghiệp vụ của Tinh Trục Media, nhưng còn một nửa, là thư điện tử với đề “Hình Trục và thiên kim nhà họ Tề”.
Anh nghi hoặc click mở những thư điện tử đó, bên trong chỉ có mấy tấm ảnh, hơn nữa góc chụp ảnh đều vô cùng xảo quyệt, giống như chụp lén từ bụi hoa góc xó xỉnh nào đó bằng ống kính tele.
Tiêu điểm trung tâm của ảnh chụp là hai người ngồi ở hai bên bàn ăn của một nhà hàng nào đó.
Trong đó một người, là Hình Trục.
Mà đối diện Hình Trục ngồi một cô gái tóc vàng xoăn sóng, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ tươi và đầy đặn, cùng với đồng tử màu hổ phách vô cùng thu hút sự chú ý.
Mộng Tinh hoảng hốt cảm thấy dường như đã từng gặp người phụ nữ này trên tin tức nào đó, nhưng anh nhất thời không thể nhớ ra.
Dãy số lạ lại lần nữa gọi đến.
Mộng Tinh lần này không có lại từ chối, nhưng cũng không chủ động mở miệng chào hỏi.
Trong không gian yên tĩnh, anh nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một hai tiếng hít khí khó khăn, sau đó vang lên giọng Tề Tư Diễn khàn khàn: “Ngươi nhận được ảnh chụp rồi sao?”
“Ảnh chụp gì.”
Tề Tư Diễn có chút sụp đổ: “Mộng Tinh, ngươi đừng giả vờ ngây ngô! Chẳng lẽ ngươi không tò mò người phụ nữ kia là ai sao?”
“Tò mò, nhưng tôi có thể tự mình đi lục soát.”
“Ngươi…”
“Còn có việc sao? Không có việc gì tôi cúp máy trước.”
“Bạn đời hợp pháp của ngươi đang cùng người khác ngoại tình. Mà đối tượng ngoại tình này, chính là đối tượng Hình Húy Thâm thời trẻ muốn tác hợp bọn họ! Bức ảnh này là chuyện mấy ngày trước thôi, ngay trước một giờ khi ngươi về nhà cũ nhà họ Hình gặp hắn! Mộng Tinh, ngươi và tôi đều bại! Nhưng tôi so ngươi tốt một chút, ngươi hiện tại còn bị chẳng hay biết gì, chẳng lẽ ngươi còn có thể ăn ngon ngủ yên sao? Ha ha ha… Khụ khụ…”
Tề Tư Diễn nói đến cuối đã có chút nói năng lộn xộn.
Mộng Tinh nhíu chặt hai hàng lông mày, không hề cảm xúc nói: “Tề tiên sinh vẫn là nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Đầu ngón tay anh đưa về phía nút kết thúc cuộc gọi.
Ngay trước một giây ấn xuống, đầu dây bên kia đột nhiên quát dừng anh: “Chờ một chút! Ngươi không muốn biết bọn họ hợp tác là cái gì sao?”
Mộng Tinh không tiếng động thở dài: “Vậy ngươi nói đi.”
“Cho ta 500 vạn, ta liền nói cho ngươi.”
Đầu ngón tay Mộng Tinh không chút do dự, quyết đoán kết thúc trò chuyện.
Nhưng ngày Hình Trục không ở này, dường như là một tấm ván cửa chắn đường nào đó bị rút ra, từng việc một tìm tới cửa.
Mộng Tinh vừa mới cúp điện thoại, giây tiếp theo chuông cửa liền vang lên.
Anh xuyên qua mắt mèo nhìn thấy người ngoài cửa sau, đột nhiên mở to hai mắt, tim đập có một khắc gia tốc.
“Ốc, mở cửa đi bảo bối, ta biết con ở bên trong.”
Mộng Tinh chần chờ, anh do dự giữa gọi điện thoại cho Hình Trục và trước mở cửa tìm hiểu tình huống.
Rất lâu sau, anh vẫn lựa chọn người sau.
Người phụ nữ tóc vàng trong ảnh chụp đứng trước mặt anh, phía sau còn đi theo mấy bảo tiêu.
Người phụ nữ ở nhìn thấy anh mở cửa sau trong mắt hiện ra một nụ cười hòa ái nào đó.
Mộng Tinh có chút khó hiểu, đề phòng mà nửa người tránh sau cánh cửa: “Ngài chào, xin hỏi là tới tìm Hình Trục sao?”
Lại không ngờ rằng, Toa Lạc phu nhân thế nhưng trực tiếp đưa tay về phía mặt anh.
Mặt nhung tinh tế của chiếc găng tay vuốt ve khuôn mặt Omega, đôi mắt màu hổ phách từ ái nhìn về phía anh. Bà vô thức cảm khái một câu: “Ôi, đứa trẻ thân yêu, con trông thật ngọt ngào.”
