Chương 40: Người Giải Oan (11) “Kể từ khi quen anh, nhà tôi gà bay chó sủa…”
Lý Hằng Tư hơi ngửa đầu, ánh mắt nhìn đối phương không thể tránh khỏi lộ ra vẻ khinh miệt. Bị Mộng Tinh chỉ ra, hắn bình tĩnh đưa ngón tay vô thức xoa không khí lên dưới chóp mũi, che đi tiếng hít sâu bực bội kia. Đôi mắt sau cặp kính trong suốt nheo lại, tránh thoát ánh mắt dò xét của Alpha bên cạnh Mộng Tinh, ngoài miệng cực kỳ bình tĩnh trả lời: “Tôi chỉ tò mò về việc Mộng tiên sinh kịch liệt từ chối khoản cổ tức Hình tổng chuyển tặng thôi. Rốt cuộc trên đời ai mà chẳng yêu tiền? Nhân cơ hội này vớ bẫm một khoản bù đắp những thứ trước kia chưa đạt được, mới là cách làm thường thấy của người đời.”
Mộng Tinh bình tĩnh nhìn đối phương, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Hình tổng và tôi không ai nợ ai, số tiền này Thư ký Lý cho rằng nên dùng để bù đắp cho điều gì?”
Lý Hằng Tư cười cười không trả lời, dường như hắn tin rằng Mộng Tinh là kiểu người ham tiền, những lời thoái thác hiện tại chỉ là sự dối trá bề ngoài nịnh hót Alpha mà thôi.
Khuỷu tay Hình Trục đặt ra sau lưng Mộng Tinh tuyên bố quyền sở hữu, đôi mắt đen lạnh lùng lướt qua Lý Hằng Tư một cái, trên mặt lại là nụ cười khách khí nói: “Sao Thư ký Lý lại nghĩ như vậy? Nhưng cũng tại tôi trước đây đối với Mộng Tinh biểu hiện không tốt, mới khiến Thư ký Lý hiểu lầm như thế.”
“……”
Hai bên liếc nhau một cái đầy ẩn ý, không ai mở miệng nói chuyện nữa.
Theo lý lịch mà nói, Lý Hằng Tư coi như là ân sư nhập môn của Hình Trục; theo vai vế mà nói, căn cứ vào quan hệ cha mẹ hắn cũng nên kính xưng một tiếng “Chú Lý”. Bất luận thế nào, khi đối mặt Lý Hằng Tư, Hình Trục đều lý nên giữ sự tôn trọng và lễ phép.
Nhưng khi Lý Hằng Tư công khai châm chọc Mộng Tinh, hắn vẫn bực bội đến suýt nữa khó lòng duy trì thể diện.
Mộng Tinh ở dưới bàn túm túm Hình Trục, ra hiệu hắn bình tĩnh một chút.
Mấy người đối diện không nói gì, Mộng Tinh cúi đầu xác nhận toàn bộ văn kiện không có gì khác lạ sau cầm bút ký xuống tên họ mình.
Hình Trục càng không thèm nhìn thêm một cái, theo góc độ Mộng Tinh đưa qua lả tả hai nét bút hoàn thành phân đoạn ký tên.
Một người phục vụ đúng lúc tiến lên trước phá vỡ cục diện bế tắc: “Mấy vị tiên sinh, đây là rượu vang đỏ Ax quý vị đã gọi, xin hỏi có cần phân chai trước không?”
Hình Trục đang định mở miệng bảo anh ta mang ly nước ấm khác đến, đột nhiên một người mặc đồ đen toàn thân, ngay cả mặt cũng che kín hơn nửa, chạy qua lối đi “Tạch” một tiếng, hoàn toàn mặc kệ phía trước là người hay vật, chỉ lo đấu đá lung tung chạy trốn.
Người phục vụ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người đó túm một phen, thân hình loạng choạng không cầm chắc cái khay trong tay.
Đồ đựng rượu vang đỏ lắc lư qua lại mấy cái, luật sư há to miệng còn chưa kịp kêu lên, cánh tay đã dùng tốc độ nhanh nhất đời đột nhiên vớt lấy văn kiện—
Giây tiếp theo, chất lỏng màu đỏ “Phanh” một tiếng ngã xuống mặt bàn nổ tung tóe hoa, “Rầm” bắn tung tóe lên người luật sư và Hình Trục.
Mà văn kiện được giơ cao trên đỉnh đầu luật sư, tránh được kết cục công cốc.
Luật sư còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một tiếng la hét ngay sau đó từ phía sau truyền đến: “Ngươi đừng chạy! Bảo an!! Mau chặn hắn lại!”
Mấy người nghe theo âm thanh quay đầu nhìn lại, vội vàng đứng dậy né tránh.
Họ kinh ngạc nhìn đầu bếp từ sau bếp đuổi theo ra, trong tay thậm chí còn cầm một con dao chặt xương nặng mấy cân, lung tung chém vào không khí, dẫn đến những người đang dùng bữa tại đó hết đợt này đến đợt khác thét chói tai, khẩn cấp né tránh hỗn loạn thành một đoàn.
Người đó hoảng loạn không biết đường chạy, đụng phải chảo dầu đang chuẩn bị được bưng lên bàn, “Tư lạp” một tiếng tàn nhẫn tạt nửa người hắn.
Hắn đau đớn ngã xuống đất, vẻ mặt vừa lộ ra nháy mắt trở nên tái nhợt, nhưng tầm mắt thoáng thấy con dao phay sắp đuổi tới trước mắt, hắn cắn chặt răng loạng choạng đứng dậy, tập tễnh chạy về phía lối thoát hiểm.
Hình Trục vẻ mặt nghiêm lại xác nhận Mộng Tinh được hộ ở sau lưng không sao, thuộc hạ lập tức gọi điện thoại liên hệ phong tỏa hiện trường, tiện thể báo cảnh sát.
Đầu ngón tay Mộng Tinh nắm chặt vạt áo Hình Trục, nội tâm nghi hoặc cùng sợ hãi càng lúc càng lớn.
Hình Trục nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai anh an ủi: “Không sao, không cần sợ.”
Alpha sắp xếp giám đốc khách sạn đưa cho luật sư một bộ quần áo mới, trước tiên thanh toán hóa đơn bàn này, sau đó nắm Mộng Tinh đi đến phòng tầng bảy.
Trong phòng yên tĩnh, tiếng máy móc ong ong vang lên, bức màn trắng mềm mại chậm rãi kéo lên, ngăn cách khung cảnh ngũ sắc bên ngoài tấm kính.
Mộng Tinh vẫn như cũ tĩnh tọa ở góc sô pha, vẫn còn chìm trong trầm tư. Cho đến khi Alpha thay một bộ quần áo sạch sẽ đi ra, đầu ngón tay chạm vào mặt anh, anh mới một lần nữa tập trung tiêu điểm tầm mắt trở về.
Alpha hạ giọng thật nhẹ, sợ quấy nhiễu đến phòng tuyến tâm lý đang gặp nguy hiểm của Omega: “Làm sao vậy, bị dọa à?”
Mộng Tinh lắc đầu: “Tôi chỉ là… cảm thấy có chút bất an.”
“Kia chỉ là một tai nạn, xác suất xảy ra rất nhỏ, sẽ không có chuyện gì.”
Mộng Tinh nắm chặt tay Alpha: “Hình Trục, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên tái khám, khi ra khỏi Bệnh viện RL tôi đang nhìn cái kia không?”
Vừa nhắc đến, Hình Trục lại nhớ tới tấm áp phích kia, sắc mặt đột nhiên chìm xuống. Nhưng còn chưa kịp phát tác liền nghe Omega tiếp tục nói: “Hôm đó tôi cảm nhận được một luồng ánh mắt vô cùng mãnh liệt, tôi đuổi theo cảm giác nhìn qua, nhìn thấy… trên sân thượng bệnh viện có một bóng dáng màu đen.”
“Bóng dáng màu đen?” Hình Trục đi theo cảnh giác lên: “Em cảm thấy là người đột nhiên xuất hiện tối nay?”
Mộng Tinh trầm tư một lát, phủ định suy đoán này: “Tuy lúc đó ngược sáng tầm mắt vô cùng hữu hạn, nhưng tôi thấy cái bóng dáng kia cường tráng hơn người tối nay gặp rất nhiều.”
Alpha lẳng lặng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm xuống trước mặt Mộng Tinh: “Vậy không cần lo lắng…”
“Nhưng mà, ngày đầu tiên anh đưa tôi tới Khách sạn Sóng Gợn đó, trước khi rời đi tôi cũng đã cảm giác được có người ở phía sau nhìn chằm chằm tôi. Chỉ là lúc đó trời quá tối, tôi quay đầu lại đi cái gì cũng không thấy, lúc đó tôi cũng tưởng là tôi ảo giác.”
Hình Trục cũng còn nhớ rõ, hắn cũng đi theo nhìn về phía nơi Mộng Tinh nhìn, đồng dạng không thấy bất kỳ người hay vật nào đáng nghi.
“Nếu chỉ là ngẫu nhiên một lần, tôi có thể cho rằng là tôi trời sinh tính đa nghi, nhưng Khách sạn Sóng Gợn, Bệnh viện RL, còn có vừa mới ở nhà hàng…”
“Ở nhà hàng cũng cảm nhận được?”
Hình Trục nháy mắt căng thẳng, giọng nói đều có chút khẩn trương.
Mộng Tinh gật đầu: “Nhưng vừa mới tôi lập tức quay đầu lại đi, cũng không thấy cái gì phù hợp điều kiện người.”
Mức độ mẫn cảm với cảm giác bị giám thị của Mộng Tinh là do trải nghiệm ở nước A dựng nên, sau khi trở về từ nước A thần kinh anh cũng căng thẳng rất lâu, bất kỳ chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể khiến anh kinh hoảng cảnh giác.
Nhưng từ khi kết hôn với Hình Trục, anh đã rất ít rất ít rơi vào sự khủng hoảng như vậy.
Hiện tại đột nhiên liên tiếp xuất hiện cùng một cảm giác, làm anh cảm thấy cả người tinh thần đều có chút đột nhiên bị treo lơ lửng giữa không trung, không thể định vị.
Hình Trục ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng trấn an: “Không sao, ngày mai tôi sẽ sắp xếp vài bảo tiêu, chỉ cần cảm giác này của em không biến mất, tôi sẽ không cho họ rời đi.”
Mộng Tinh ngước mắt nhìn Alpha, hốc mắt có chút nóng lên.
Bất kỳ chuyện gì cũng được đối xử nghiêm túc kỳ thật đã cực đại mang đến cho anh cảm giác an toàn, anh cũng đang chậm rãi học được từng chút từng chút tiếp nhận thiện ý của Alpha.
Nhưng mỗi lần anh cũng chỉ dám tiếp nhận 1%, anh sợ loại đãi ngộ này lại mở mắt ra liền biến mất không thấy.
Nhưng mà dù là như thế, mỗi lần nếm được chút ngọt này, nội tâm anh cũng vẫn sẽ không nhịn được lên men, ý thức lảng tránh cắm rễ sâu sắc trước sau chiếm cứ tư tưởng chủ yếu.
Anh hít sâu một hơi không khí mang theo chút tin tức tố bạc hà, e thẹn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hình Trục liên hệ khách sạn mang vài món ăn đến phòng, trong lúc dùng bữa hắn liền nhận được tin nhắn phản hồi từ bộ phận trật tự khách sạn— người đàn ông áo đen đã chạy thoát.
Cho dù lập tức phong tỏa hiện trường, cũng vẫn để người đàn ông áo đen quen đường quen lối vòng đến cửa sau hẻo lánh và khuất camera nhất mà chạy mất.
“Vậy đầu bếp đâu? Có hỏi ra được gì không?”
“Cảnh sát tra hỏi hơn mười phút, anh ta mới chịu nói người đó là người thân của anh ta, chạy tới vay tiền. Nhưng ngoài cái đó ra thì không chịu nói gì nữa.”
“Được, tôi biết rồi, vất vả các cậu.”
“Đó là điều nên làm.”
Hình Trục cúp điện thoại, thấy Mộng Tinh đang vô hồn dùng đũa chọc vụn băng giữ tươi, phát ra tiếng “Rắc rắc” thanh thúy, ngay cả chút thức ăn thừa cũng bị chọc vào nước đá.
Hình Trục bẻ cằm Mộng Tinh, không cho phản ứng thời gian trực tiếp in một nụ hôn lên môi Omega: “Nghĩ gì vậy?”
Mộng Tinh hơi ngẩn ngơ, chung sống cùng Hình Trục hơn hai tháng tuy đã có chút quen với hành vi Alpha động một cái là hôn, nhưng trên mặt vẫn không tránh khỏi vì thẹn thùng mà hiện lên một mảng hồng nhạt nhàn nhạt.
Anh quay mặt đi tránh né đối diện: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, hai người kia rốt cuộc là quan hệ thân thiết đến mức nào, mới có thể đối với hoàn cảnh làm việc của người thân này rõ như lòng bàn tay.”
“Chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp làm là được. Hiện tại ít nhất có thể biết đó chỉ là ân oán cá nhân giữa họ, sẽ không gây nguy hiểm đến an toàn của em.”
Mộng Tinh trầm mặc: “Vậy đầu bếp đó các anh sẽ khai trừ đi.”
“Em muốn cầu tình cho anh ta?”
Mộng Tinh buông chiếc đũa đang phá hoại vụn băng, nhíu mày nhìn về phía Alpha: “Cảm xúc hóa hành vi, vi phạm trật tự công cộng, gây ra hoảng loạn trên diện rộng, có điểm nào đáng giá tôi cầu tình sao?”
Hình Trục cười sờ sờ mũi: “Bà xã nói đúng. Vậy bà xã có cao kiến gì?”
“Tôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, cảnh sát tra hỏi cũng không chịu nói thật, việc che giấu nhất định là không thể để cho ông chủ các anh biết. Cho nên tôi nghĩ, các anh có thể tạm thời giữ lại chức vụ anh ta, nhưng ngẫu nhiên tạo ra ý tưởng muốn sa thải anh ta, để anh ta lo lắng bất an làm việc một thời gian, cho đến khi anh ta chịu nói ra.”
Trong mắt Hình Trục xẹt qua một tia kinh ngạc: “Ý kiến hay, tôi sẽ nói cho ba và cha.”
Mộng Tinh do dự hồi lâu, vẫn nói: “Nhưng họ hẳn là sẽ không tin đâu, cảm thấy chỉ là đầu bếp không muốn liên lụy đến bản thân bị các anh khai trừ, cho nên mới bịa đặt để giữ chức, chuyển mâu thuẫn lớn nhất sang người đàn ông áo đen kia.”
“Nhưng giống như em nói, những hành vi này của anh ta không đáng được đồng tình, bị sa thải là kết quả tất nhiên.” Hình Trục xoa xoa vành tai Mộng Tinh, ôn nhu nói: “Về nhà trước đi.”
Mộng Tinh lẳng lặng liếc mắt Hình Trục đã thu dọn quần áo chuẩn bị rời đi, đột nhiên lẩm bẩm một câu: “Kể từ khi quen anh, nhà tôi gà bay chó sủa.”
Hai người đứng ở cửa lớn khách sạn, phiền muộn ngẩng đầu nhìn trời, màn mưa tí tách tí tách cùng ngày Y Bình tìm ba cô bé chỉ có hơn chứ không kém.
Càng phiền muộn hơn là, hôm nay họ đi bộ đến khách sạn.
Càng càng phiền muộn hơn là, khách sạn bị hạ dù chỉ còn lại chiếc cuối cùng, lại là chiếc dù đơn người nhỏ hơn.
Mộng Tinh gom lại áo khoác trên người, trên dưới đánh giá Hình Trục đang có chút rục rịch: “Anh sẽ không muốn đi bộ về chứ…”
“Đúng vậy, tôi cõng em, em phụ trách che dù.”
“…………”
Mộng Tinh đôi khi không hiểu suy nghĩ của người giàu có, rõ ràng có thể gọi tài xế đến, cố tình lại bảo muốn thể nghiệm sự lãng mạn.
Nhưng điều anh càng không hiểu là chính mình lại đồng ý.
Chiếc dù màu đen “Phanh” một tiếng bung ra, hạt mưa lớn bùm bùm nện trên mặt dù, bắn lên vô số bọt nước ánh bạc.
Giày và ống quần Alpha không đi được hai bước đã ướt hoàn toàn, nhưng hắn vẫn cứ thích thú.
Mộng Tinh ôm cổ Alpha, cẩn thận điều chỉnh góc độ chiếc dù, tận lực làm chỗ hai người bị ướt ít đi một chút.
May mắn hôm nay không có gió, chỉ có mưa, dù không tính là khó che, âm thanh cũng còn tính thôi miên.
Mộng Tinh từ trên lưng Alpha ngắm nhìn sườn mặt hắn, ngũ quan sâu sắc như tượng điêu khắc Hy Lạp đường cong sắc bén, nhưng khi quay về phía anh thần sắc luôn trở nên vô cùng ôn hòa.
Mưa to xối xả, người đi bộ trên đường phố thưa thớt.
Đèn đường từ trên xuống dưới đổ bóng họ lên mặt đường, chiếc dù đen tiếp theo từng ô gạch sóng gợn trong tầm mắt Mộng Tinh không ngừng nhảy lên, những hình thức tương tự lại không giống nhau ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện chút thiếu sót, hấp dẫn ánh mắt anh di chuyển.
Đột nhiên, một khối gạch màu vàng hiện lên trước mắt, một hình ảnh nào đó bị lãng quên sâu trong ký ức Mộng Tinh đột nhiên trùng điệp với cảnh tượng trước mắt.
Anh ngây người ngẩng đầu nhìn về phía những giọt nước đọng thành chuỗi nhỏ xuống từ mép dù, khung cảnh mờ ảo trước dù.
Một chút cảm giác ẩm ướt cũng rơi xuống trên mặt anh.
Chỉ là vệt ẩm ướt kia mang theo độ ấm, thậm chí có chút nóng rát đến kinh người.
Anh vùi mặt thật sâu vào lưng Alpha, chiếc dù trong đôi tay run rẩy không ngừng nghiêng.
Tiếng nức nở không ngừng phát ra từ trong cổ họng.
Anh rốt cuộc đã nhớ ra, nhớ ra ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm của Hình Y và Thẩm Liêm Thanh rốt cuộc là đã gặp ở khi nào, cũng rốt cuộc nhớ ra vì sao từ rất lâu trước kia đã từng hiểu được phần lưng Hình Trục đặc biệt dày rộng đáng tin cậy.
Alpha chậm rãi dừng bước chân, đi đến dưới mái hiên một cửa hàng tránh mưa. Hắn tiếp nhận chiếc dù trong tay Mộng Tinh thu lại đặt bên cạnh người, trầm mặc mặc cho Mộng Tinh rơi nước mắt trên vai hắn.
Trời đen và người trên lưng đều đang khóc, sự yên tĩnh khiến lòng người đau nhói không tiếng động, muốn nói gì đó, nhưng yết hầu lăn lộn mấy lần qua lại vẫn không mở miệng nói ra.
Cố chấp đi trong mưa xác thật là có mục đích, thậm chí là có chút mục đích ích kỷ.
Lương La đã từng khuyên hắn, những ký ức đã quên kia nếu không phải cần thiết thì đừng để Mộng Tinh nhớ lại.
Hắn đã đồng ý.
Nhưng chỉ có đoạn ký ức này, hắn thực sự hy vọng Mộng Tinh có thể nhớ lại.
Bởi vì—
“Trước kia anh cũng từng cõng tôi có phải không?”
