PHÂN HÓA MUỘN : VỢ CỦA ALPHA LÀ OMEGA

Chap 42

Chương 42: Nhân Quả (1) “Tôi thay em trai tiễn đưa cha đoạn đường cuối!…”


Mộng Tinh bị Toa Lạc phu nhân chạm vào trong nháy mắt, đại não nháy mắt ngừng hoạt động, trống rỗng. Anh cứng đờ lùi về phía sau, dưới ánh mắt từ ái khó hiểu của đối phương mà nổi hết da gà.

Anh vấp váp nói: “Chào phu nhân, Hình Trục hiện tại có việc đi ra ngoài rồi, ngài…”

“Đương nhiên, ta đương nhiên biết.”

Mộng Tinh nghe vậy tầm mắt cứng lại, trong lòng vô cớ dâng lên một chút cảm xúc buồn bực rối loạn.

Toa Lạc phu nhân phất tay làm vệ sĩ đợi ở hai bên cửa, môi đỏ cong lên độ cung ưu nhã: “Không mời ta vào ngồi một lát sao?”

“……”

Mộng Tinh đứng tại chỗ mới do dự hai giây, Toa Lạc phu nhân tựa như đã hoàn thành thuật đọc tâm vậy, click mở màn hình điện thoại di động mình, đưa tới trước mặt anh: “Ta thông báo với Hình Trục rồi, hắn không có ngăn cản ta.”

Mộng Tinh không nhận lấy điện thoại, chỉ nhìn lướt qua góc độ đối phương đưa tới, mơ hồ nhìn thấy Hình Trục hồi phục một câu: 【 Tốt, còn xin ngài đừng làm anh ấy sợ. 】

“Thấy chưa?” Toa Lạc phu nhân thu hồi điện thoại lầm bầm: “Nói cứ như ta là người hung thần ác sát gì vậy, tên tiểu tử này quá không tôn kính ta.”

Mộng Tinh nghe thấy đối phương oán giận ngốc ngốc chớp chớp mắt.

Nhưng anh cũng không có lý do gì để ngăn cản nữa, chỉ có thể lùi nửa bước nghênh đón Toa Lạc phu nhân vào trong phòng thuê.

Toa Lạc phu nhân vào cửa vốn định trực tiếp ngồi ở trên sô pha chờ đợi, nhưng bà tinh mắt thấy trên bàn còn chưa ăn xong bữa sáng, dứt khoát chuyển hướng ngồi xuống vị trí Mộng Tinh dùng bữa trước đó.

Mộng Tinh liếc mắt nhìn trái phải những vệ sĩ dáng người thẳng tắp cung kính đứng ở hai bên cửa, thấy họ cũng không có ý canh gác anh, lúc này mới chậm rãi đóng cửa lại.

“Phu nhân muốn uống chút gì không?”

“Ôi không cần con, tới ngồi xuống ăn hết bữa sáng đi.”

Mộng Tinh nghe thấy lời đối phương nói có một khoảnh khắc ngây người, anh chợt cảm thấy đây là lời dặn dò thân mật của một người mẹ đối với con.

Nhưng anh vẫn rót một ly nước ấm đặt ở trước mặt Toa Lạc phu nhân, rồi mới an tĩnh ngồi xuống vị trí ban đầu.

“Cảm ơn. Ngoan lắm, con thật là lễ phép.”

Mộng Tinh đối mặt với sự khích lệ tự nhiên của Toa Lạc phu nhân, nhất thời có chút không thích ứng, chỉ có thể vùi đầu chậm rãi nhai bữa sáng trong miệng để che giấu sự không tự nhiên kia.

“Bữa sáng chỉ ăn bấy nhiêu thôi sao? Hình Trục cũng quá không cần tâm rồi.” Toa Lạc phu nhân tếu táo nói: “Còn dám nói trước mặt ta hắn yêu con đến mức nào, ta thấy cũng chẳng đến đâu.”

“Phốc… Khụ khụ…”

Mộng Tinh bị lời nói kia của đối phương làm kinh hãi, một miếng sủi cảo mắc kẹt trong cổ họng, không kiềm chế được mà ho sặc sụa.

Toa Lạc phu nhân vượt qua cái bàn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, đưa ly nước ấm bên cạnh tới trong tầm tay anh. Đôi mắt ưu nhã kia hiếm thấy xuất hiện một tia hoảng loạn.

“Ôi xin lỗi con, không ngờ các con lại thẹn thùng như vậy.”

So với tập tính nhiệt tình bộc trực ở quốc gia Toa Lạc phu nhân sinh sống mà nói, không khí chung sống giữa Mộng Tinh và Hình Trục đều quá hàm súc, giống như một nắm bông mềm mại cất giấu những viên kẹo đường nhỏ bé, nếu không cẩn thận tìm, e rằng rất khó phát hiện trong màu trắng tinh hài hòa nhất thể.

Nào ngờ Mộng Tinh nghe được câu xin lỗi này ngược lại ho càng lúc càng dữ dội hơn. Anh nghiêng đầu né tránh thuận lại hô hấp, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, nước mắt sinh lý không kiềm chế được rơi xuống, khiến Toa Lạc phu nhân trong lòng có chút áy náy.

Cho đến khi Mộng Tinh trạng thái tốt hơn một chút, Toa Lạc phu nhân mới quay trở lại chỗ ngồi ban đầu.

Mộng Tinh lau lau nước mắt: “Xin lỗi, thất thố rồi.”

“Ta nên xin lỗi mới phải…” Toa Lạc phu nhân nhíu mày, ánh mắt ra hiệu Mộng Tinh tiếp tục ăn hết bữa sáng: “Trước tự giới thiệu một chút, ta là con gái của cựu Tổng phụ trách Đại Tề tổng của Tề Hạnh tổng hành, hiện là người quyết sách phía sau Tề Hạnh công ty. Họ phần lớn xưng hô ta là thiên kim nhà họ Tề, nhưng ta càng nguyện ý nghe con xưng hô ta là Toa Lạc phu nhân, Toa Lạc là tên của ta.”

“Toa Lạc phu nhân…?”

Mộng Tinh cuối cùng nhớ tới đã gặp qua dáng vẻ Toa Lạc phu nhân ở nơi nào.

Năm đó Đại Tề tổng qua đời, về hướng đi của Tề Hạnh đã gây ra sóng gió lớn trong giới tài chính.

Tuy lúc đó anh ở tận nước A, nhưng Mộng Nham hiển nhiên rất quan tâm chuyện này, trình duyệt máy tính cùng với báo chí trên bàn đều sẽ có thông tin liên quan đến hướng đi của chuyện này.

Mà khi Toa Lạc phu nhân quyết định áp súc và chuyển hình Tề Hạnh tổng hành thành Tề Hạnh công ty, càng là rợp trời lấp đất chiếm cứ trang nhất các thời báo kinh tế tài chính suốt mấy tháng.

Nhưng dưới những tin tức đó gần như 80% đều là sự chỉ trích, chửi rủa và phê phán đối với Toa Lạc phu nhân, gọi Toa Lạc phu nhân là phá hủy cân bằng thị trường, có hại đến huyết mạch kinh tế quốc gia, thậm chí nâng lên đến kỳ thị giới tính trần trụi.

Tuy rằng trong mắt anh sự việc cũng không nghiêm trọng như vậy, càng nhiều giống như là các đại gia tộc khác không thể chia một chén canh dẫn đến tức hộc máu, ý đồ lợi dụng dư luận tạo áp lực, bức bách Toa Lạc phu nhân “thức thời” mà thả cổ phần trên tay ra, “tạo phúc” bách gia xã hội.

Chỉ là rất rõ ràng, họ đã đánh giá thấp khả năng chịu áp lực của Toa Lạc phu nhân.

Sau khi Tề Hạnh chuyển hình thành công, Toa Lạc phu nhân liền trực tiếp biến mất khỏi các phương tiện truyền thông lớn lẫn tin tức nhỏ, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không có tung tích.

Không có tiếng tăm như thế nhiều năm, bà lại lần nữa xuất hiện, chính là mang theo tin tức tổng lợi nhuận của Tề Hạnh công ty đã thành công tăng gấp ba lần so với trước đây.

Trực tiếp làm những người đã từng mơ ước cũng không dám mở miệng khiêu khích nữa.

Nhưng điều lại lần nữa làm mọi người ngoài dự đoán chính là, Toa Lạc phu nhân vừa mới thông cáo ra bên ngoài bà đã thành công làm giá trị Tề Hạnh tăng bội, qua hai ngày sau, lại là tin tức bà tuyên bố ẩn lui buông tay.

Đột nhiên đến giống như là cho những người đó một cú đấm mạnh, lại dán tai họ đánh cái chiêng đến vang trời, khiến họ hồi lâu không kịp phản ứng.

Nhưng người được chọn tiếp nhận sau khi ẩn lui lại là một bí mật chưa từng công khai ra bên ngoài suốt nhiều năm như vậy.

Rất nhiều người đều suy đoán có phải là con riêng đã từng xuất hiện ở tang lễ Đại Tề tổng năm đó đã thành công thượng vị hay không.

Nhưng kỳ thật chỉ cần hơi so sánh dấu vết sinh hoạt và học thức bối cảnh của Tề Tư Diễn, là có thể biết suy đoán này căn bản là lời nói vô căn cứ.

Mộng Tinh năm đó hiểu rõ toàn bộ sự việc sau, sâu trong nội tâm vô cùng kính nể và sùng bái Toa Lạc phu nhân: nhẫn nhịn kiên trì, tùy thời hành động, quyết sách quả đoán, sấm rền gió cuốn, lại có chút liên hệ không được với người không có chút địa vị nào đang ở trước mặt anh…

“Con khẳng định nghe nói qua ta phải không? Hình Trục trước mặt ta đã khen con rất nhiều lần, nói con trên thương trường phi thường có thiên phú, chỉ là bị trói buộc bởi gia đình con nguyên lai, không có cách nào thi triển tài năng.”

Mộng Tinh thẹn thùng đỏ vành tai: “Toa Lạc phu nhân không cần nghe Hình Trục nói bừa.”

“Xác thật, tên kẻ láu cá kia sợ ta không có kinh nghiệm chăm sóc người, sợ ta làm con bị thương một miếng thịt nào đó.”

“A…?”

Mộng Tinh lại một lần đại não ngừng hoạt động, nhất thời không thể từ được khen nhảy chuyển tới được chăm sóc.

“Xem ra tên tiểu tử kia còn chưa nói với con, về sau ta sẽ thay thế hai vợ chồng nhà họ Mộng kia tới chăm sóc con.” Đôi mắt màu hổ phách của Toa Lạc phu nhân lần nữa nổi lên một mảnh mềm mại từ ái: “Ta nửa đời này không có con cái, để ta tới làm người giám hộ của con cũng không tồi.”

Mộng Tinh ngơ ngẩn.

Toa Lạc phu nhân nói cứ như đây chỉ là một trò chơi gia đình bình thường vậy, anh không có cách nào phân biệt thật giả từ giữa.

Nhưng thần sắc đối phương hiển nhiên không phải nói đùa.

Anh càng nghi hoặc, một nhân vật thành công cấp bậc Toa Lạc phu nhân, cần gì phải tìm anh một người gặp bất hạnh, đã kết hôn lại đang mang thai để thể nghiệm trò chơi gia đình?

Bà hoàn toàn có thể nhận nuôi một đứa trẻ thực sự, từ nhỏ bồi dưỡng thành tài năng có thể dùng được.

Toa Lạc phu nhân một giây liền nhìn ra sự nghi hoặc của Mộng Tinh: “Ôi, nhưng đừng hy vọng ta nhận nuôi con nít, ta không nghe được con nít khóc nháo lung tung, chi bằng tới chữa lành một chút bảo bối đáng thương đi.”

Bà dừng lại cười bổ sung: “Đây cũng là đề nghị của bạn đời con đấy.”

“…………”

Một người trưởng thành, một người trưởng thành gần 30 tuổi, một người trưởng thành gần 30 tuổi mới phân hóa, lại được đề nghị một nhân vật thành công đã về hưu đảm đương người giám hộ của mình?!

Mộng Tinh có một khoảnh khắc muốn gõ đầu Hình Trục xem bên trong rốt cuộc là những ý tưởng kỳ diệu gì, rốt cuộc làm sao dám hướng Toa Lạc phu nhân đưa ra kiến nghị thái quá như vậy.

“Toa Lạc phu nhân, ngài… cùng Hình Trục là làm sao quen biết?”

Toa Lạc phu nhân nhún vai: “Năm con mất tích hắn tới tìm ta.”

Bà vươn ngón trỏ ở trước mặt Mộng Tinh lắc lắc: “Con cũng không thể tin vào những lời đồn đãi nhỏ, sỉ nhục sự trong sạch của ta.”

“Toa Lạc phu nhân yên tâm.”

Mộng Tinh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy thuốc bổ bên cạnh.

“Đây là cái gì?”

“Thứ cần bổ sung trong thời gian mang thai.”

“Cái gì?! Con mang thai?” Toa Lạc đột nhiên đứng lên, khóe môi đỏ tươi nhỏ đến khó phát hiện đang run rẩy. Rất lâu sau, bà mới cầm lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn giọng nói hung dữ cho Hình Trục.

Mộng Tinh nghe không hiểu ngôn ngữ Toa Lạc phu nhân nói, nhưng nghe ngữ khí liền biết đó không phải lời hay.

Toa Lạc phu nhân hít sâu vài lần, một lần nữa ưu nhã mà ngồi trở lại chỗ ngồi: “Ôi con, đừng hiểu lầm, ta không phải không cho phép con mang thai.”

Bà che che miệng, một lần nữa tổ chức lại ngôn ngữ: “Ý của ta là, Hình Trục không có báo trước cho ta, cái tên tiểu tử đáng đánh này.”

Mấy chữ cuối cùng thậm chí là từ kẽ răng bài trừ ra.

Nhưng ngược lại lại cười nói với Mộng Tinh: “Thật xin lỗi đã dọa đến con.”

“Không sao…”

“Trách không được Hình Trục luôn thúc giục ta nhanh chóng làm thỏa đáng chuyện này, hóa ra là con mang thai. Chuyện này được bao lâu rồi?”

Mộng Tinh có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời Toa Lạc phu nhân: “Đã hơn hai tháng rồi.”

Toa Lạc phu nhân tự mình lẩm bẩm: “Vậy hẳn là còn tốt. Đúng rồi, con, lát nữa còn có một việc cần con đi làm đấy, thu thập thỏa đáng sau thay một bộ… Ách… Quần áo màu đen? Bên các con tham gia tang lễ hẳn là mặc quần áo màu đen phải không?”

Mộng Tinh nghiêng đầu: “Tang lễ? Của ai?”

.

Thành đông, Hình Trục vừa ra khỏi phòng họp liền nhận được tin nhắn của Toa Lạc phu nhân, hắn còn chưa kịp click mở đã trước không lý do mà đánh một cái hắt xì to.

Sợ đến mức một công nhân đi ngang qua đột nhiên nhảy sang bên cạnh một bước dài.

“Hình… Hình tổng, gần đây thời tiết hay thay đổi, chú ý thân thể khỏe mạnh.”

“Đa tạ quan tâm.”

Chờ công nhân đi xa chút, hắn mới click mở tin nhắn kia.

Nào ngờ đoạn giọng nói mười mấy giây kia thế nhưng đều là ngoại ngữ, nửa đoạn trước tốc độ nói phi thường nhanh, rồi sau đó nửa đoạn như thể nhất định phải để hắn nghe rõ ràng vậy, nói chậm rãi và nặng nề hơn— “Không báo trước cho ta chuyện Mộng Tinh mang thai, ngươi cho ta chờ, ngươi năm nay đừng tính toán nghỉ!”

Khóe môi Hình Trục cong lên một nụ cười, hắn dường như đã có thể tưởng tượng đến cảnh hai người mặt đối mặt thú vị đến mức nào.

Hắn không những không xin lỗi, ngược lại còn tiện hề hề mà gửi lại một: 【 surprise^^ 】.

.

Khu nhà tang lễ R, sảnh cáo biệt phía tây nhất.

Trong không gian trang nghiêm yên tĩnh, ảnh đen trắng phóng đại của Mộng đổng treo trên vách tường, bốn phía giăng đầy vải vóc màu đen và màu trắng, vòng hoa, ngay cả quan tài cũng chọn toàn bộ màu đen.

Chỉ có người trong quan tài ở giữa là màu vàng sáp, không tiếng động, vô hơi thở, vô độ ấm, cùng với hoa tươi và vật phẩm hiến tế bày biện trước quan tài là màu sắc khác.

Khói hương hiến tế lượn lờ trên không, nặng nề đè nén cảm xúc mỗi người.

Trong đường thỉnh thoảng có thể nghe thấy Diêu Âm phát ra một hai tiếng nức nở, cùng Mộng Nham nhẹ giọng trấn an.

Một nhóm thân thích nhà họ Mộng đều tiến lên cáo biệt, an ủi Diêu Âm nén bi thương xong, liền ngồi xuống một bên chờ.

Giữa những chỗ ngồi yên tĩnh, đột nhiên có người hỏi: “Mộng Tinh đâu?”

Những người còn lại lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, phát hiện trên nghi thức cáo biệt này thế nhưng thiếu một người!

Mộng Nham cúi đầu đỡ Diêu Âm, ánh mắt dưới gọng kính đen cùng bà nhìn nhau một cái, rồi sau đó mới chậm rãi ngồi dậy, đau khổ nói: “Mộng Tinh… đã sớm không nhận chúng ta là người một nhà.”

Dưới tòa tức khắc một mảnh xôn xao, sự chửi rủa nổi lên bốn phía.

“Sao lại có người không biết tốt xấu như vậy! Không có ân dưỡng dục của cha mẹ, hắn còn có thể yên ổn lớn lên sao?!”

“Chính là, cư nhiên ngay cả tang lễ của cha cũng không tới, chuyện này thật quá đáng!”

“Cho dù có ân oán gì, này dù sao cũng là cha hắn, nói thế nào cũng phải tới tiễn đưa đoạn đường đi!”

“Đừng nói chuyện lung tung, lát nữa quấy nhiễu Mộng đổng.”

“Có lẽ có chuyện quan trọng trong người đâu, các ngươi đừng loạn chỉ trích đứa trẻ.”

“Ngươi không nghe thấy sao, nói là không nhận cái nhà này! Tôi thấy chính là gả ra ngoài tâm đã bay, căn bản khinh thường cùng chúng ta nhà họ Mộng làm bạn!”

“Tôi cảm thấy là bám được đùi nhà họ Hình, cho rằng chúng ta căn bản không có lợi lộc gì để bòn rút đi. Lúc trước nếu không phải mẹ hắn từ giữa trợ lực, đùi nhà họ Hình nào có phần hắn leo lên.”

Mấy người thân thích càng nói càng phẫn nộ, từ ngữ càng ngày càng khó nghe.

Mà Mộng Nham thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền xoay người quay lưng lại một nhóm thân thích, đầu ngón tay vê lấy mấy nén hương hiến tế, thong thả ung dung ở trên ngọn đèn dầu xoay tròn châm lửa.

Hắn phẩy tắt ngọn lửa nổi lên trên nén hương hiến tế, đốm lửa cam hồng mờ mịt ra khói trắng nồng đậm, thẳng phiêu bay lên.

Hắn giơ nén hương lên trán, ở góc độ người ngoài nhìn không thấy cong lên khóe môi, sau khi cúi đầu trước ảnh đen trắng trịnh trọng nói: “Tôi thay em trai tiễn đưa cha đoạn đường cuối!”

Một nhóm thân thích thoáng chốc an tĩnh xuống, ngay cả tiếng thì thầm cũng không còn.

Diêu Âm nhìn hận ý lộ ra trong ánh mắt họ, nội tâm trào ra khoái ý thực hiện được.

Ngay trước một giây nén hương đỏ thẫm kia đang muốn cắm vào lò tro, một chiếc Bentley màu bạc phanh gấp dừng ở bãi đất trống trước sảnh cáo biệt.

back top