HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 60: Tranh Chấp

Tống Thính Vân nâng cằm lên nhìn cậu: “Vậy cậu hiện tại là?”

Bộ dạng Quý Văn Tự trông không được thể diện cho lắm, khẩu trang che nửa khuôn mặt, kính râm lại che khuất nửa trên khuôn mặt.

Lúc này Quý Văn Tự mới giơ tay đem kính râm và khẩu trang tháo xuống, tiến lên đi tới bên cạnh Tống Thính Vân: “Thế thì chỉ có thể nói tôi vô tình đi tới đây, anh không thể nói tôi theo dõi anh được.”

Kiểu biện hộ này của Quý Văn Tự tương đối vô lực.

Cũng may Tống Thính Vân cũng không có ý định vạch trần cậu.

Anh đút tay vào túi áo gió, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Quý Văn Tự nhanh chóng đi theo.

“Cậu không đi tìm bạn bè của cậu sao?” Tống Thính Vân chủ động bắt chuyện với cậu.

Quý Văn Tự đi bên cạnh anh, bước đi rất chậm: “Ừm, bọn họ đều có việc riêng, cho nên chúng tôi không trò chuyện được bao lâu.”

Trong ký ức Quý Văn Tự, hai người chưa có lúc nào im lặng như vậy, vai sát vai tản bộ cùng nhau.

Gió thu thổi lá rụng , à, bây giờ đã là đầu mùa đông.

Lá rụng bị gió thổi cuốn đi, rơi xuống.

Tóc mái Tống Thính Vân bị gió thổi bay, khuôn mặt thanh tú lộ ra, Quý Văn Tự nghiêng đầu nhìn anh.

“Vậy lát nữa muốn cùng nhau ăn trưa bên ngoài không?” Tống Thính Vân hỏi.

Quý Văn Tự được voi đòi tiên: “Ăn cơm xong lại cùng nhau đi xem phim?”

Tống Thính Vân nhướng mày: “Sao lại nghĩ đến xem phim?”

Quý Văn Tự ậm ừ nói: “Chúng ta kết hôn lâu như vậy, cũng chưa từng xem phim bên ngoài, vừa hay hôm nay chúng ta đều có thời gian, đi xem đi.”

Tống Thính Vân đẩy gọng kính xuống: “Không đi.”

“Vì sao?!” Quý Văn Tự không nghĩ tới Tống Thính Vân thế mà lại cự tuyệt dứt khoát như vậy.

Tống Thính Vân: “Trước đây ở nhà tôi không phải đã xem cùng cậu rồi sao?”

“Ở nhà là ở nhà, ở rạp chiếu phim bên ngoài có thể giống nhau sao?” Quý Văn Tự nói.

“Tôi không đi.” Tống Thính Vân vẫn cự tuyệt.

Quý Văn Tự không vui, cậu giống một kẻ phá rối, giang hai tay ngăn cản Tống Thính Vân: “Anh nhất định phải đi cùng tôi! Bằng không tôi lại giống lần trước khiêng anh đi đấy.”

Tống Thính Vân thở dài một hơi, bất lực nhiều hơn, anh biết tính cách Quý Văn Tự chính là không đạt mục đích không bỏ qua, chỉ cần cậu muốn, cậu dùng biện pháp gì để thực hiện cũng được.

“Xem cái gì?” Xem ra Tống Thính Vân đành nhượng bộ.

Vẻ mặt Quý Văn Tự dào dạt đắc ý, lại không nhìn thấy ánh mắt Tống Thính Vân đang dần dần nhạt nhòa xuống.

“Xem cái gì cũng được, để tôi xem gần đây có phim nào mới chiếu không.” Quý Văn Tự lấy điện thoại di động ra xem.

Tống Thính Vân đi bên cạnh cậu chậm rãi bước.

Hai người ăn bữa trưa ở một nhà hàng gần đó.

Buổi chiều hơn 3 giờ đi tới rạp chiếu phim.

Quý Văn Tự chọn một bộ phim tình cảm nghệ thuật mới chiếu.

Thật ra Tống Thính Vân chẳng thích thể loại phim này, và anh cũng biết rõ Quý Văn Tự cũng không thích, nhưng anh có thể dễ dàng đoán được cớ sự Quý Văn Tự dẫn anh đi xem phim này.

Tống Thính Vân chưa từng yêu đương.

Nhưng anh có tình cảm với Quý Văn Tự, nên khi tâm tư của Quý Văn Tự có chút đổi khác là anh đều nhận ra được.

Tuy nhiên, đối với Tống Thính Vân mà nói, Quý Văn Tự vẫn chưa đủ trưởng thành.

Hôm nay là cuối tuần, rạp khá đông người, đa số người xem bộ phim kia đều là các cặp đôi đang mặn nồng.

Hai người ngồi ở hàng ghế phía sau.

Có lẽ Tống Thính Vân quả thật không có cảm hứng với thể loại này, anh lâu lâu lại lấy điện thoại ra xem.

Quý Văn Tự đưa tay giữ chặt điện thoại của anh: “Xem phim cho tử tế đi nào, bộ này được đánh giá rất tốt trên mạng đấy.”

“Anh nhìn xem, mọi người xung quanh đều đang xem nghiêm túc kìa.” Quý Văn Tự nói khẽ.

Tống Thính Vân tắt màn hình điện thoại úp xuống đùi, nói: “Họ là người yêu của nhau, còn chúng ta là gì?”

Quý Văn Tự sững sờ: “Chúng ta đã kết hôn rồi mà.”

Tống Thính Vân sửa lại: “Là kết hôn theo hợp đồng.”

“Đúng, là kết hôn hợp đồng, nhưng ít ra cũng là có giấy tờ đàng hoàng mà?” Dừng một lát, Quý Văn Tự cuối cùng cũng nhận thấy điều chẳng lành.

Dựa vào ánh sáng hắt ra từ màn hình phim, Quý Văn Tự quan sát vẻ mặt Tống Thính Vân.

Ánh mắt vốn dĩ bình lặng thường ngày, giờ đây nhuốm một vẻ lạnh nhạt nhàn nhạt, xa cách.

“Anh sao vậy?” Quý Văn Tự hỏi.

Tống Thính Vân nhíu mày, giọng điệu cũng lãnh lạnh: “Không sao cả.”

“Anh đang giận sao?” Quý Văn Tự đã nhận ra cảm xúc bên dưới thái độ lạnh nhạt của Tống Thính Vân.

Nhưng cậu không biết Tống Thính Vân vì sao lại tức giận.

“Tôi không có.” Tống Thính Vân phủ nhận cảm xúc của mình.

Không thể nào không có được.

Với người khác có lẽ Quý Văn Tự khó nhận ra, nhưng là Tống Thính Vân thì Quý Văn Tự nhìn cái là biết ngay.

“Vì sao tức giận?” Quý Văn Tự nhất quyết muốn biết nguyên nhân, nếu biết mình làm sai ở đâu, cậu sẽ sẵn lòng sửa chữa.

Tống Thính Vân lại không có kiên nhẫn, hỏi: “Còn xem không? Không xem thì tôi phải về nhà.”

Quý Văn Tự vốn dĩ muốn đưa Tống Thính Vân đi chơi cho vui, nhưng thấy Tống Thính Vân không có hứng thú, cậu tự nhiên cũng hết hứng: “Đi thôi, vậy không xem nữa.”

Tống Thính Vân hình như chờ câu này của cậu.

Anh lập tức đứng dậy rời khỏi phòng chiếu phim.

Quý Văn Tự nhanh chóng đuổi kịp anh.

Hai người từ rạp chiếu phim đi ra, không ai nói với ai một câu, Quý Văn Tự nhận ra tâm trạng Tống Thính Vân không tốt, nhưng cậu tìm không ra nguyên nhân Tống Thính Vân tức giận.

Mãi cho đến khi về tới nhà, Quý Văn Tự mới giữ chặt cổ tay Tống Thính Vân, nói: “Anh giận tôi chuyện gì sao?”

 

 

back top