“Tự ca anh đừng nhụt chí, anh lớn lên đẹp trai như vậy, cho dù vô dụng thì anh cũng có thể dụ dỗ anh ấy mà!” Đinh Thịnh đưa ra suy nghĩ tồi.
Quý Văn Tự nhanh chóng lắc đầu xua tay: “Cái này còn ra thể thống gì!”
“Tự ca, anh theo đuổi anh ấy đi? Mua hoa, mua quà, dỗ anh ấy vui?”
“Tôi có mua hoa cho anh ấy rồi, cũng tặng quà, nhưng tôi không cảm giác anh ấy thích tôi.” Quý Văn Tự càng nghe càng cảm thấy chuyện Tống Thính Vân thích cậu rất mơ hồ, ngược lại chính mình đối với anh coi như rễ tình đ.â.m sâu.
Mấy đại gia vây ở một chỗ thương lượng một buổi sáng, vẫn không ra được nửa điểm biện pháp hữu ích nào.
“Thế Tự ca anh chi bằng trực tiếp thổ lộ tâm ý với anh ấy luôn đi?” Cuối cùng Đinh Thịnh nói.
Quý Văn Tự nhanh chóng lắc đầu: “Không được, hợp đồng...”
Cậu lập tức bưng kín miệng, thiếu chút nữa đã nói ra chuyện hợp đồng kết hôn, trong hợp đồng nói không thể nảy sinh tình cảm với nhau.
“Hợp đồng gì?” Mấy người tò mò.
Quý Văn Tự đánh trống lảng chuyển sang đề tài khác, thuận miệng nói: “Không có gì, tôi phải giữ thể diện.”
“Các cậu cũng không cần hiến kế cho tôi, tôi tự mình có thể giải quyết được.” Quý Văn Tự phất phất tay bảo bọn họ đừng can thiệp chuyện này nữa.
“Được, nhưng mà Tự ca, nếu anh tò mò anh ấy gặp người bạn kia, hôm nay sao anh không đi theo Tống Thính Vân?”
Quý Văn Tự phiền não nói: “Anh ấy không cho tôi đi theo, cũng không cho tôi lén lút đi theo.”
“Anh biết anh ấy đi đâu không?”
Quý Văn Tự nghĩ đến cậu đã hỏi miệng trước khi Tống Thính Vân rời đi, Tống Thính Vân quả thật có nói với cậu mình đi đâu.
“Ừm, anh ấy có nói với tôi.” Quý Văn Tự gật đầu.
Lúc này Trần Ích Lan tức giận vì không làm được nói: “Tự ca! Anh ta nếu thật sự không muốn anh đi, sao anh ta lại nói với anh là anh ta đi đâu chứ?”
Quý Văn Tự lập tức phản ứng lại: “Ý cậu là anh ấy kỳ thật là đồng ý cho tôi đi tìm anh ấy sao?!”
“Đúng vậy! Anh thử đổi một góc độ, nếu là anh không muốn chúng tôi đi theo anh ra ngoài chơi, anh có nói với chúng tôi là anh đi đâu không?”
Quý Văn Tự đổi vị suy xét một chút, quả thật là như vậy.
Cậu kích động đứng lên: “Vậy bây giờ tôi đi tìm anh ấy à?!”
Mấy người cùng nhau cổ vũ cậu: “Đúng! Đi tìm anh ta!”
Quý Văn Tự lập tức cầm lấy áo khoác trên ghế sofa, vừa mặc vừa đi ra ngoài phòng trà: “Vậy lần sau gặp lại, tôi đi tìm Tống Thính Vân đây!”
“Tự ca tạm biệt!”
Quý Văn Tự sau khi rời khỏi phòng trà ở trại ngựa, lái xe hướng tới nơi Tống Thính Vân đã nói với cậu.
Tới trước cửa quán cà phê, Quý Văn Tự lại đột nhiên không dám đi vào, cậu sợ mình nhìn thấy cảnh không muốn nhìn.
Vì thế cậu từ trong xe lấy ra một bộ kính râm và khẩu trang đeo lên, sợ hãi rụt rè đi tới góc quán cà phê.
Vị trí cậu chiếm giữ có hiệu quả tầm nhìn rất tốt, vừa vặn có thể thu vào tầm mắt hơn nửa quán cà phê, mà cậu cũng liếc mắt một cái thấy được Tống Thính Vân đang ngồi bên cửa sổ, cùng với một người đàn ông ngồi đối diện anh.
Vị trí đối phương ngồi vừa lúc đối diện với Quý Văn Tự, cậu có thể nhìn thấy mặt đối phương.
Quả thật là một khuôn mặt rất đẹp.
Ngũ quan thanh tuấn, phong cách nói chuyện nhã nhặn, khi cười cũng là mím môi cười dịu dàng.
Quý Văn Tự cắn chặt răng.
Cậu nhìn thấy hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, thường xuyên cùng nhau nở nụ cười.
Trong ký ức Quý Văn Tự, Tống Thính Vân thậm chí rất ít cười vui vẻ với cậu như vậy .
Kẻ thứ ba đáng ghét.
Quý Văn Tự lập tức đem đối phương phân loại thành kẻ thứ ba muốn phá hoại hôn nhân của họ.
Nhưng toàn bộ quá trình hai người họ chỉ là uống cà phê nói chuyện phiếm, cũng không có hành động gì vượt khuôn khổ, như vậy đáy lòng Quý Văn Tự dễ chịu hơn, cậu đẩy gọng kính râm, dùng sách vở che nửa khuôn mặt, cẩn thận quan sát hai người họ.
Không nhìn kỹ thì không sao, nhìn kỹ lại Quý Văn Tự như bị sét đánh giữa trời quang.
Chiếc nhẫn kim cương mà cậu bảo Tống Thính Vân mang vào trước khi đi, thế mà không biết bị Tống Thính Vân tháo xuống từ lúc nào!!
Cậu giận đến đầu bốc hỏa.
Lập tức cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tống Thính Vân.
【 Quý Văn Tự: Kiểm tra bất ngờ! Chụp cho tôi xem tay anh đang đeo nhẫn kim cương! 】
Nếu là Tống Thính Vân đeo nhẫn kim cương vào rồi chụp ảnh, vậy chứng minh Tống Thính Vân có tật giật mình. Nếu là cứ thế chụp ảnh gửi lại đây, thì đừng trách cậu cằn nhằn!
Nào ngờ Tống Thính Vân sau khi nhận được thông báo tin nhắn, cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua liền trực tiếp tắt màn hình rồi úp xuống bàn.
Quý Văn Tự tức khắc giống như sét đánh giữa trời quang.
Trên đỉnh đầu một tia sét đánh xuống.
Tống Thính Vân cái tên tra nam này!
Quý Văn Tự úp mặt lên bàn cà phê, nước mắt đều sắp lăn ra.
Cậu vẫn là một trai tân, mà lần đầu tiên thích một người lại thua thảm bại như vậy. Quý Văn Tự khẳng định trong lòng không cam tâm.
Cậu lại thò nửa cái đầu ra sau quyển sách, kết quả hai người vốn dĩ đang ngồi bên cửa sổ thế mà đứng dậy vừa nói vừa cười rời khỏi quán cà phê!
Quý Văn Tự không chút suy nghĩ, lập tức lén lút theo.
Không ngờ hai người chỉ là đi ra ngoài từ biệt.
Cậu giấu mình sau một cột đá, từ xa quan sát bọn họ.
Thấy họ nói chuyện với nhau, cuối cùng khi rời đi hai người còn ôm chặt một cái.
Đôi mắt Quý Văn Tự đỏ hoe, hận đến ngứa răng.
Hai người từ biệt như vậy, một chiếc taxi ngừng ở trước cửa quán cà phê, người đàn ông lên xe rời đi, còn Tống Thính Vân sau khi nhìn theo chiếc xe khuất bóng, mới xoay người đi về hướng con đường khác.
Quý Văn Tự cũng đi theo.
Tống Thính Vân đi không nhanh, trông có vẻ là đang đơn thuần tản bộ. Bối cảnh lúc này đã được coi là đầu mùa đông, gió thổi vào người còn có chút lạnh.
Tống Thính Vân quấn chặt áo gió, từ từ đi dạo trên vỉa hè.
Đột nhiên, Tống Thính Vân dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía đây, Quý Văn Tự nhanh chóng giấu mình sau vật kiến trúc.
Tống Thính Vân cười cười, hướng về phía chỗ không xa kêu: “Chẳng lẽ còn muốn tôi mời cậu ra sao? Quý ngài Theo Dõi?”
Nghe giọng của anh, hoàn toàn là đoán được là ai đang đi theo mình.
Quý Văn Tự thò ra nửa cái đầu, biện minh cho mình: “Tôi không phải cuồng theo dõi!”
