Tống Thính Vân cố gắng rụt cổ tay ra khỏi tay cậu, nhưng Quý Văn Tự nắm quá chặt, sức anh không bằng, dĩ nhiên không rút ra được. Thế là Tống Thính Vân cau mặt nói: “Buông tay ra.”
“Anh không nói vì sao giận, tôi sẽ không buông!” Quý Văn Tự dựa vào sức mình mạnh hơn, dĩ nhiên muốn làm gì thì làm.
Tống Thính Vân nhìn chằm chằm bàn tay to đang nắm cổ tay mình, im lặng vài giây rồi ngẩng đầu nhìn Quý Văn Tự, lắc nhẹ cổ tay, nói: “Đây chính là lý do.”
Tống Thính Vân bước lên vài bước, dồn Quý Văn Tự vào trước tủ giày. Anh ngửa đầu nhìn Quý Văn Tự, nói: “Quý Văn Tự, cậu có biết gần đây cậu rất lạ không?”
Quý Văn Tự nhìn chằm chằm gương mặt đẹp bỗng chốc phóng đại trước mắt, nuốt nước bọt, quay mặt đi nói: “Tôi biết.”
“Vậy tôi đoán xem.” Tống Thính Vân nói chuyện tốc độ rất chậm, nhưng cũng rất lạnh nhạt: “Bởi vì cậu yêu tôi sao?”
Lời nói thẳng thừng không kiêng nể gì đã vén lớp màn mờ ảo giữa họ, khiến tình cảm của Quý Văn Tự bị phơi bày dưới ánh mặt trời.
Đối mặt với câu hỏi chứa đầy sự khẳng định của Tống Thính Vân, Quý Văn Tự cứng lòng nói: “Đúng, tôi yêu anh.”
“Cho nên cậu cũng muốn tôi yêu cậu, cậu coi đây là mục tiêu, bất chấp cảm nhận của tôi, chỉ muốn đạt được ý muốn của riêng mình mà thôi.”
Tống Thính Vân dùng giọng điệu giáo huấn: “Cho dù là ép tôi đi xem phim cùng, hay là bất chấp ý kiến của tôi vác tôi lên lầu, bao gồm cả việc cậu đang nắm chặt cổ tay tôi lúc này, Quý Văn Tự, cậu có tôn trọng cảm nhận của tôi không?”
“Tôi không phủ nhận cậu có đầu óc vượt quá người thường trong thương nghiệp, nhưng đối với tôi, cậu còn chưa có cả sự tôn trọng cơ bản nhất.”
Tống Thính Vân nói xong, tâm trạng vốn không vui lại dần dần bình tĩnh trở lại.
Quý Văn Tự nhìn Tống Thính Vân.
Trong mắt tràn ngập sự ngỡ ngàng.
Cậu chưa từng nghĩ tới nghĩ này.
Quả thật, cậu vì thích Tống Thính Vân, cho nên tha thiết muốn nhận được hồi đáp của Tống Thính Vân, do đó cậu đã dùng cách của chính mình để làm hai người ở kéo bên nhau.
Nhưng những cách đó đều có một vấn đề cốt lõi nhất.
Đó là làm trái ý muốn của Tống Thính Vân.
Vì từ sớm đã nhận thấy Tống Thính Vân quá mức bao dung với mình, nên Quý Văn Tự càng ngày càng được đà lấn tới.
Giờ đây Tống Thính Vân đã nói toạc ra.
Quý Văn Tự mới biết hóa ra mình đã làm sai.
Nhận ra điều đó, Quý Văn Tự vội vàng buông lỏng tay Tống Thính Vân ra.
Cái cổ tay mảnh khảnh kia bị nắm đến hằn đỏ. Tống Thính Vân xoa xoa cổ tay, quay người chuẩn bị rời đi.
Quý Văn Tự lập tức chụp lấy ống tay áo anh, giọng buồn rầu: “Tôi xin lỗi, Tống Thính Vân, trước đây tôi không cố ý, tôi không biết đã làm anh không vui.”
Hai người đứng đối co ngay ở chỗ cửa ra vào.
Tiểu Phúc, chú chó đã đợi họ nửa ngày trong nhà, hớn hở chạy ra đón, nhưng lại thấy họ đang cãi nhau.
Nụ cười trên mặt chú chó nhỏ tắt dần, nó buồn bã nhìn hai người đang lời qua tiếng lại.
Rồi chầm chậm bò xuống nằm bên chân bàn, phát ra tiếng ô ô khe khẽ.
Nghe thấy tiếng Tiểu Phúc, Tống Thính Vân cũng dịu bớt tính khí.
“Cậu có thể nhận ra điều này là tốt rồi.” Tống Thính Vân gạt tay cậu ra định bỏ đi, nhưng Quý Văn Tự nắm chặt ống tay áo anh, cậu lúc này rất muốn có được sự thông cảm từ Tống Thính Vân.
Tống Thính Vân lại nói: “Cậu biết cái này cũng coi như là không tôn trọng ý muốn của tôi không?”
Qua lời Tống Thính Vân vừa nhắc nhở, Quý Văn Tự nhanh chóng buông lỏng tay ra.
“Tống Thính Vân, tôi là lần đầu tiên thích một người, tôi không biết làm thế nào mới đúng, tôi cho rằng làm như vậy chính là cách theo đuổi một người...” Quý Văn Tự dứt khoát đi theo phía sau anh không ngừng giải thích cho mình.
“Anh đừng giận tôi.” Thấy Tống Thính Vân sắp đi về phòng của mình, Quý Văn Tự cũng nóng nảy, theo bản năng muốn muốn níu chặt người kia lại, chỉ là những lời Tống Thính Vân vừa nói vẫn còn văng vẳng trong đầu, cậu đành rụt tay lại, cất cao giọng nói.
Tống Thính Vân dừng bước chân, anh xoay người nhìn Quý Văn Tự đang hoang mang vô định, cuối cùng vẫn mềm lòng thở dài: “Tôi không giận, tôi chỉ là đang dạy cậu những điều này.”
“Trước kia tôi nhắc đến chuyện ly hôn, cậu chuyển hướng câu chuyện là vì cậu đã yêu tôi rồi sao?”
Quý Văn Tự gật đầu: “Tôi biết trong hợp đồng có ghi, nhưng tình cảm là chuyện tôi không có cách nào khống chế được.”
“Anh có biết anh tốt đến mức nào không? Anh đẹp trai, giỏi giang, cách đối đãi với mọi người rất tốt, đối với tôi cũng rất tốt, tính cách hiền hòa và lương thiện, điều quan trọng là anh rất biết bao dung cái tính của tôi…” Giờ đây kể ra những điều tốt của Tống Thính Vân, Quý Văn Tự mới thấy mình kể không hết.
“Cho dù không phải là tôi, cứ đổi thành người khác thì họ yêu anh cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, đúng không?” Quý Văn Tự thậm chí cảm thấy buồn tủi, cậu nói.
Tống Thính Vân dở khóc dở cười.
“Cậu đang buồn sao?”
“Chứ còn gì nữa?” Quý Văn Tự hỏi lại.
Tống Thính Vân kết hôn với Quý Văn Tự chỉ vì hai việc, một là giúp Quý Văn Tự có năng lực quản lý công ty, một việc khác là tư tâm của anh, anh muốn chôn giấu tình cảm của mình đối với Quý Văn Tự, và được sống chung dưới một mái nhà với cậu một thời gian.
Anh không hề nghĩ đến việc khiến cho Quý Văn Tự yêu mình.
Nhận ra Quý Văn Tự có tình cảm với mình, Tống Thính Vân không thể nói mình mừng nhiều hơn, hay cảm xúc gì khác nhiều hơn.
“Tôi rất xin lỗi.” Quý Văn Tự tiếp tục nói: “Anh nói đúng, tôi quả thật đã làm sai, tôi không muốn ly hôn, tôi muốn anh cũng yêu tôi, nhưng tôi đã không tôn trọng suy nghĩ của anh, cũng mặc kệ anh có thích tôi hay không.”
“Rõ ràng trước kia anh còn nói với tôi anh đã có người trong lòng.” Quý Văn Tự nói mà suýt chút nữa rớt nước mắt.
Tống Thính Vân giơ tay xoa xoa đầu Quý Văn Tự, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn: “Vậy cậu có muốn biết người tôi thích rốt cuộc là ai không?”
“Muốn!” Quý Văn Tự đương nhiên muốn biết.
Tống Thính Vân: “Năm tôi hai mươi tuổi, bố mẹ cùng lúc qua đời, tôi tiếp quản công ty từ tay họ, nhưng khi đó vì chưa từng va chạm với chuyện kinh doanh của gia đình, cũng không làm cho mọi người phục tùng, những người đó đã gây khó dễ cho tôi ngay trong đám tang của bố mẹ tôi. Lúc đó có một người đã đứng ra bênh vực tôi.”
“Anh thích người đó sao?” Quý Văn Tự hỏi lại.
Tống Thính Vân gật đầu.
Quý Văn Tự: “Thế người đó là ai?”
Tống Thính Vân thấy cậu vẫn vẻ mặt ngơ ngác, đành phải nói: “Chuyện này cậu có thể trở về hỏi ông nội cậu, ông ấy cũng biết chuyện này.”
