Quý Văn Tự thầm nghĩ anh không đồng ý mình cũng đi theo anh.
Tống Thính Vân giống như nhìn ra ý tưởng của cậu, nói: “Cậu cũng không được đi theo.”
Bị vạch trần Quý Văn Tự lập tức biện giải: “Tôi không thèm! Tôi hôm nay cũng sẽ đi gặp bạn bè của tôi.”
Tống Thính Vân bị cậu chọc cười: “Được rồi, chúc cậu chơi vui vẻ.”
Quý Văn Tự hừ một tiếng, cậu rất tức giận nhưng lại không làm gì được Tống Thính Vân.
Nhưng cậu cũng tin tưởng cách làm người của Tống Thính Vân, cậu biết Tống Thính Vân khẳng định sẽ không làm chuyện vượt khuôn khổ, chỉ là người cậu không yên tâm chính là người bạn kia của Tống Thính Vân.
Tống Thính Vân ăn sáng xong không lâu sau đã rời đi.
Quý Văn Tự rửa chén xong đi ra ôm Tiểu Phúc nói: “Ba con đúng là tra nam, bỏ lại hai cha con ta đi gặp đàn ông khác rồi.”
Tiểu Phúc đi theo gâu gâu kêu hai tiếng, như là phụ họa.
Thế nhưng, Quý Văn Tự hôm nay quả thật muốn đi ra ngoài cùng mấy người anh em của cậu tụ tập một chút, thứ nhất là đã lâu không tụ họp, thứ hai là lần trước Đinh Thịnh giúp đỡ cậu còn chưa nói lời cảm ơn.
Nghĩ nghĩ, Quý Văn Tự ở trong tủ lấy ra một chiếc chìa khóa xe thể thao, mặc áo khoác vào liền ra cửa.
Đến trại ngựa sau, mấy người đã chờ cậu thật lâu.
“Tự ca!” Cách đó còn rất xa, Đinh Thịnh không ngừng phất tay chào hỏi cậu.
Quý Văn Tự đi đến ném chiếc chìa khóa xe thể thao trong tay cho cậu ta, Đinh Thịnh nhanh chóng đưa tay ôm lấy, thấy chìa khóa xe trong tay, cậu ta còn có chút hoang mang: “Tự ca, đây là?”
Quý Văn Tự ngồi ở trước bàn cà phê: “Lần trước chuyện đó cảm ơn cậu nhiều, đây là chìa khóa chiếc Phù Ảnh của tôi, cậu cầm lái đi.”
“Phù Ảnh! Tự ca, anh nghiêm túc chứ?” Chiếc xe kia tới tay khoảng 1800 vạn (18 triệu) tệ, giá cả còn dễ nói, chủ yếu vì nó phiên bản giới hạn toàn cầu chỉ có sáu chiếc, Quý Văn Tự lấy được xong cũng chưa nỡ lái vài lần.
Hiện tại nói cho mượn là cho mượn, không chỉ Đinh Thịnh kinh ngạc, mấy người còn lại đều chấn động.
Vẻ mặt Quý Văn Tự chẳng hề để tâm: “Bảo cậu lái thì cho cậu lái, tôi có lẽ về sau cơ hội lái cũng ít, để tôi giữ lại sinh bụi, chi bằng lấy ra cho các cậu đỡ ghiền.”
Cậu ngừng một chút lại nói: “Các cậu muốn lái thì hỏi Tiểu Đinh lấy chìa khóa là được, không cần hỏi tôi.”
Đinh Thịnh ôm chặt chìa khóa xe, vẻ mặt như có được bảo bối: “Tự ca, anh, anh thật là anh ruột của tôi.”
Quý Văn Tự khoanh tay: “Đương nhiên.”
“Nói đến chuyện lần trước, Tống Thính Vân anh ấy thế nào rồi?” Bởi vì Quý Văn Tự đối với Tống Thính Vân không có gì thiện cảm, mấy người kia tự nhiên cũng không có thiện cảm theo, cho nên tự nhiên cũng không ai quan tâm Tống Thính Vân.
Quý Văn Tự bày ra vẻ mặt hững hờ: “Anh ấy đã đỡ hơn rồi, hôm nay còn đi ra ngoài hẹn hò với người khác đó.”
“Ai da, anh, hai người thật đúng là ai sống cuộc sống người nấy sao? Hứa Quả Thật hỏi.
Vẻ mặt Quý Văn Tự không tốt, lẩm bẩm giọng thấp: “Chẳng lẽ anh ấy thật sự đi gặp người trong lòng?”
Quý Văn Tự đương nhiên là tin tưởng cách làm người của Tống Thính Vân, cậu không tín nhiệm chính là người bạn mà Tống Thính Vân muốn đi gặp, vạn nhất đối phương quyết tâm muốn câu dẫn Tống Thính Vân thì phải làm sao bây giờ?
“Chúng ta nghĩ nhiều như vậy làm gì, nếu là Tống Thính Vân anh ấy ngoại tình, Tự ca anh còn có thể vừa lúc ly hôn đó!” Giọng điệu Trần Ích Lan hiển nhiên đối với Tống Thính Vân không có gì tốt.
Quý Văn Tự nhăn mày, giải thích: “Thính Vân anh áy không phải loại người như vậy.”
“Hơn nữa người khác khá tốt, tóm lại về sau các cậu đừng nói những lời này sau lưng, tôi nghe không thoải mái.” Vẻ mặt cậu bình tĩnh, giọng nói lại rất trầm trọng.
Mấy người đồng loạt nhìn về phía cậu.
“Tự ca?” Đinh Thịnh lên tiếng.
Quý Văn Tự bị ánh mắt mấy người làm cho hoảng sợ: “Làm gì?”
“Anh không bình thường.” Ngụy Chương vuốt cằm nói.
Quý Văn Tự: “Chỗ nào không bình thường?”
“Anh lại đi nói đỡ giúp Tống Thính Vân.” Đinh Thịnh chỉ ra.
“Ồ.” Quý Văn Tự ôm đầu: “Tôi nói vốn dĩ cũng là lời nói thật mà, người khác quả thật khá tốt.”
Cái gọi là người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn, Quý Văn Tự lẩm bẩm một câu bọn họ lập tức nhìn ra không bình thường, Hứa Quả Thật nói: “Anh thích anh ấy à?”
Quý Văn Tự đối với điều này ngược lại thái độ thản nhiên, cậu ngửa đầu dựa vào ghế sofa, tay gối xuống sau gáy: “Đúng vậy, tôi phát hiện tôi thích anh ấy rồi.”
“Trời ơi! Tự ca anh sao không nói sớm?!” Trần Ích Lan lập tức vỗ vỗ miệng, có lẽ là cảm thấy có lỗi vì đã nói xấu Tống Thính Vân.
Quý Văn Tự vốn không muốn nói, dù sao hiện tại Tống Thính Vân đối với cậu là có ý gì còn chưa rõ ràng lắm đâu.
Nói không chừng Tống Thính Vân trong đầu chỉ nghĩ ly hôn với cậu thôi.
Cậu không muốn để bạn bè bên cạnh biết cậu đang yêu đơn phương.
“Nhưng anh ấy cũng không giống kiểu người mà anh thích đúng không?” Đôi mắt nho to của Đinh Thịnh nhìn chằm chằm Quý Văn Tự.
Quý Văn Tự khoanh tay, thẳng lưng nói: “Sở thích con người sẽ thay đổi mà.”
“Thế anh ấy đâu? Anh ấy thích anh không?” Hứa Quả Thật tò mò hỏi.
Quý Văn Tự lập tức tắt tiếng, suy sụp nói: “Có lẽ không thích tôi, nếu anh ấy thích tôi, tôi có thể cảm nhận được.”
“Tự ca anh đừng nói vậy.” Trần Ích Lan chỉ thẳng vào vấn đề: “Lúc anh học cấp Ba, cô bạn học bá trong lớp thích anh, tất cả chúng em đều nhìn ra, anh không phải cũng không nhận ra đấy sao?”
“Nếu Tống Thính Vân thích anh, nói không chừng anh cũng không nhận ra đó!”
Quý Văn Tự vừa nghe thì lấy lại tinh thần, cậu nhanh chóng truy hỏi: “Thế nếu có người thích tôi, sẽ có hành động gì?”
Đinh Thịnh vuốt cằm suy tư: “Sẽ bao dung tất cả tính cách của anh!”
Quý Văn Tự nghĩ nghĩ, cậu ngày thường luôn hậu rắc rối và trẻ con, Tống Thính Vân cũng không thấy ghét cậu.
Trần Ích Lan bổ sung: “Sẽ ghi nhớ sở thích của anh!”
Quý Văn Tự lại nghĩ đến, cậu thích chơi trò chơi, không lâu trước đó Tống Thính Vân còn mua cho cậu một bộ tay cầm mới.
Ngụy Chương bổ sung: “Sẽ không thích anh quá thân mật với người khác!”
Ừm... Tống Thính Vân hình như còn chưa quản chế cậu đến mức này, ngược lại chính mình rất không vừa lòng khi Tống Thính Vân thân mật với người khác, cậu chậm rãi lắc đầu.
Hứa Quả Thật thì nói: “Sẽ làm nũng với anh!”
Ừm... Tống Thính Vân trong mắt cậu, hình như vẫn luôn là người trưởng thành, điềm đạm, lấy đâu ra trò dỗi hờn nào.
Ngược lại là cậu hở tí là dỗi hờn, làm nũng với Tống Thính Vân.
Hơn nữa Tống Thính Vân cũng luôn bao dung cậu.
Quý Văn Tự tiếp tục lắc đầu.
“Mấy cái này anh ấy cơ bản chưa từng làm với tôi, tất cả đều là tôi đối với anh ấy mới như vậy!” Quý Văn Tự bực bội, chẳng lẽ Tống Thính Vân thật sự đối với cậu không có cảm giác gì sao?
