Quý Văn Tự ngồi ở chỗ làm việc gãi đầu, vô cùng hối hận vì chuyện mình đã làm trong quá khứ.
Cùng lúc đó.
Văn phòng Tống Thính Vân.
Thư ký đem công việc của những ngày anh nằm viện từng chút một báo cáo cho Tống Thính Vân.
“Phần lớn công việc của ngài Quý tiên sinh đều đã xử lý tốt cho ngài, trừ một số văn kiện yêu cầu ngài ký tên và ra quyết định.” Thư ký đem toàn bộ văn kiện công việc sau khi Quý Văn Tự xử lý đặt trước mặt Tống Thính Vân.
Tống Thính Vân tùy tiện cầm lấy một tập tài liệu lật xem.
Thư ký cười nói: “Quý tiên sinh xử lý rất tốt, so với lúc mới tới công ty, anh ấy hiện tại tiến bộ quả thật rất lớn, hơn nữa bây giờ các nhân viên bên dưới cũng rất kính nể anh ấy.”
Tống Thính Vân nghiêng đầu nhìn về phía văn phòng Quý Văn Tự bên cạnh, đối với Quý Văn Tự không khỏi có thêm vài phần ngạc nhiên.
“Tôi cũng không nghĩ tới Quý Văn Tự có thể trưởng thành nhanh như vậy.” Ngữ khí Tống Thính Vân vui mừng.
Thư ký chậm rãi rời khỏi văn phòng.
Tống Thính Vân từ từ xem hết tất cả công việc Quý Văn Tự đã làm qua, nếu đổi lại trước kia, họ không lâu nữa sẽ ly hôn.
Nhưng hiện tại thì không nhất định.
Cho dù anh muốn ly hôn, Quý Văn Tự cũng không muốn đâu.
“Thịch thịch thịch.” Cửa văn phòng bị gõ vang.
Tống Thính Vân không ngẩng đầu: “Mời vào.”
Quý Văn Tự lách vào, một m.ô.n.g đạp ở trên ghế đối diện Tống Thính Vân: “Tống Thính Vân, anh đang làm gì đó?”
Tống Thính Vân: “Tìm lỗ hổng trong công việc của cậu.”
Tai Quý Văn Tự dựng lên, cậu cầm lấy một tập văn kiện nhìn thoáng qua, tiếp theo nói: “Vậy anh cứ xem đi, anh tuyệt đối không thể nào tìm thấy một chút sai sót nào đâu.”
Tống Thính Vân cười một cái: “Cậu còn rất tự tin.”
“Đó là.” Quý Văn Tự dào dạt đắc ý: “Anh cũng không nhìn xem tôi là ai à.”
Tống Thính Vân nhìn cậu một cái, nói: “Tôi nhìn rồi, cậu quả thật xử lý rất tốt, tôi chưa nghĩ tới cậu sẽ trưởng thành nhanh như vậy.”
Quý Văn Tự khoanh tay, bị khen có chút lâng lâng: “Đó là.”
Tống Thính Vân tiếp theo lại nói: “Dựa theo ước định trước đây của chúng ta,chúng ta xem như có thể ly hôn rồi.”
“Cậu nói chúng ta còn có thể trải qua trọn một năm kết hôn không?”
Giọng nói bình tĩnh của Tống Thính Vân như là đang tuyên bố tin t.ử v.o.ng, Quý Văn Tự lập tức đập bàn đứng lên: “Không được!”
Âm thanh thật lớn khiến Tống Thính Vân giật mình, anh buông đồ vật trong tay: “Có ý?”
“Không thể ly hôn.” Quý Văn Tự nói: “Tôi không biết nhiều như thế đâu, dù sao tôi tiếp quản công ty thì bố tôi khẳng định là không yên tâm.”
“Hơn nữa...” Quý Văn Tự xoay đầu cố nghĩ cách biện hộ: “Hơn nữa tôi còn rất nhiều vấn đề đều là thỉnh giáo anh họ tôi, anh đừng cảm thấy tôi giống như cái gì cũng biết.”
Tống Thính Vân nở nụ cười.
“Được rồi, xem ra tôi quả thật còn phải dạy cậu thêm một vài thứ.” Tống Thính Vân phối hợp với lời nói dối của cậu.
Quý Văn Tự nhanh chóng gật đầu: “Ừm ừm ừm, chính là vậy đó!”
Sau đó mấy ngày sau.
Quý Văn Tự không có việc gì lại đi văn phòng Tống Thính Vân.
Hoặc là báo cáo một số công việc căn bản không cần Tống Thính Vân xem qua, hoặc là chính là hỏi thăm anh đang làm gì.
Đối với Quý Văn Tự mà nói, chỉ cần nhìn thấy Tống Thính Vân là cậu rất vui vẻ.
Hôm nay thứ Bảy.
Quý Văn Tự làm xong bữa sáng của mình rồi đi lên lầu thay quần áo, đợi khi cậu thay xong quần áo xuống lầu, cậu thế mà thấy được Tống Thính Vân đang ngồi ở bàn ăn trước ăn bữa sáng của cậu.
Quý Văn Tự có chút kinh ngạc.
Cậu giơ cổ tay nhìn thời gian, lúc này mới 8 giờ rưỡi sáng, căn bản không phải giờ Tống Thính Vân thức dậy.
“Ai da.” Cậu cà lơ phất phơ đi đến ngồi xuống bên cạnh Tống Thính Vân: “Anh dậy sớm vậy?”
Tống Thính Vân cắn một miếng cải trắng: “Ừm, có hẹn với người khác.”
Tai Quý Văn Tự run lên, lập tức cảnh giác, cậu nhìn Tống Thính Vân từ trên xuống dưới.
Tống Thính Vân hôm nay bên trong mặc một chiếc áo len rộng màu đen, bên ngoài là một chiếc áo gió dáng trung màu đen, quần jean rộng màu nhạt, tóc cũng chăm chút kỹ càng.
Bộ dạng này nói rõ anh không phải đi bàn chuyện công việc.
Quý Văn Tự lại nhìn ngón áp út tay phải Tống Thính Vân, nhẫn kim cương cũng không mang.
Chứng minh không phải tụ họp riêng với đối tác.
Quý Văn Tự có cảm giác nguy cơ, cậu cầm lấy bữa sáng trong tầm tay Tống Thính Vân đặt sang một bên: “Anh muốn gặp ai?”
Tống Thính Vân không rõ lý do, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cậu: “Bạn bè.”
Quý Văn Tự ồ một tiếng: “Bạn bè?!”
“Trước đây anh không nói với tôi anh có bạn bè nào mà?”
Tống Thính Vân: “Là một người bạn đại học của tôi, cậu ấy tới Bắc Kinh công tác, tôi đi cùng cậu ấy ăn một bữa cơm.”
Quý Văn Tự cau mày: “Thế cậu ấy biết anh đã kết hôn rồi không?”
Tống Thính Vân lắc đầu: “Cậu ấy không cần thiết phải biết.”
“Không cần thiết phải biết?” Quý Văn Tự cau mày: “Chẳng lẽ cậu ấy là người anh từng nói với tôi, người anh thích đó hả?”
Tống Thính Vân cũng nhíu mày: “Nói cái gì đâu không? Đây chỉ là một người bạn bình thường của tôi.”
Quý Văn Tự rất không vui, cậu từ trong túi lấy nhẫn kim cương của mình ra đeo vào ngón áp út Tống Thính Vân: “Đeo, anh chính là người đã kết hôn rồi.”
Tống Thính Vân nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay: “Cậu ngày thường mang nhẫn kim cương trên người sao?”
“Tóm lại anh đừng quan tâm, nhẫn kim cương phải mang cẩn thận, nói không chừng tôi sẽ kiểm tra bất ngờ đó.” Quý Văn Tự khẳng định không thể can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của Tống Thính Vân, chỉ có thể từ phương diện này ra tay.
Tống Thính Vân bất đắc dĩ nói: “Được, tôi mang.”
Quý Văn Tự thỏa mãn, một lần nữa đem bữa sáng bên tay đặt tới tầm tay Tống Thính Vân: “Anh dậy sớm cũng không nói với tôi một tiếng, tôi đã chuẩn bị thiếu phần bữa sáng của anh. Phần này là cơm tôi ăn để tập thể hình, anh ăn có quen không?”
“Cũng không biết có đủ anh ăn không nữa.” Quý Văn Tự lại tiếp tục lẩm bẩm một câu.
Tâm trạng Tống Thính Vân rất tốt, trả lời: “Cũng tạm.”
“Hừ.” Quý Văn Tự đi đến phòng bếp cầm một miếng sandwich ra cho anh: “Này, ăn thêm sandwich đi.”
Tống Thính Vân đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Hay anh dẫn tôi đi cùng đi, dù sao cũng là bạn bè anh mà, để tôi cũng gặp mặt một lần nha.” Quý Văn Tự vẫn không quá yên tâm.
Trong mắt cậu, Tống Thính Vân ưu tú đẹp trai như vậy, bị thích là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa cậu không tin lời Tống Thính Vân nói, dù sao anh ăn mặc tinh xảo như vậy, căn bản không giống như là đi gặp bạn bè bình thường.
Tống Thính Vân cự tuyệt nói: “Không thể.”
