Anh bắt đầu nghi ngờ Quý Văn Tự có phải ra cửa quá vội nên bị va chạm đầu óc không, nói những lời này căn bản không giống lời Quý Văn Tự thường ngày có thể nói ra.
“Cậu không sao chứ? Cậu hôm nay thật sự không giống bình thường...” Tống Thính Vân hỏi.
Quý Văn Tự không nhìn anh, đưa cho anh một cái gáy: “Tôi có thể có chuyện gì chứ?”
Rất rõ ràng thái độ cậu rất kiên định.
Tống Thính Vân cũng không muốn tranh cãi với cậu, cảm thấy Quý Văn Tự có lẽ cũng là nhất thời hứng chí, hoặc là bên Mạnh Doanh tạo áp lực cho cậu nên mới đưa ra quyết định như vậy, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi.
“Được rồi, tùy cậu.” Tống Thính Vân thỏa hiệp.
Lưng Quý Văn Tự không hiểu sao thẳng hơn rất nhiều. Cậu lại xoay người nhìn Tống Thính Vân nói: “Bác sĩ nói anh còn cần ở bệnh viện theo dõi hai ngày nữa.”
“Cho nên anh đừng lo lắng chuyện công ty.”
“Còn về cuộc họp buổi chiều, tôi đã thương lượng với họ rồi, mọi người đều quyết định chờ anh về công ty rồi họp lại, tôi đã xử lý xong những công việc khẩn cấp anh yêu cầu, anh cứ an tâm ở bệnh viện đợi đi.”
Tống Thính Vân gật đầu: “Được.”
“Ngoan ngoãn như vậy sao?” Quý Văn Tự không ngờ Tống Thính Vân lại đồng ý dứt khoát như thế.
Tống Thính Vân cười một cái: “Tôi nào còn dám làm trái lại ý cậu.”
“Anh bớt nói mỉa tôi đi, anh làm trái ý tôi còn ít sao?” Quý Văn Tự tức cười.
Tống Thính Vân cười cười không phản bác.
“Tôi đi mua bữa trưa về cho anh, anh có yêu cầu gì cứ gọi điện thoại cho tôi nhé. Nước truyền còn khoảng nửa tiếng nữa, anh tự theo dõi chút.”
Tống Thính Vân “Ừm” một tiếng.
Quý Văn Tự lại rót cho anh một chén nước, đút anh uống hơn nửa mới rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ khoảng hai mươi phút Quý Văn Tự đã trở lại.
Trừ bữa trưa, trong tay cậu còn cầm một chiếc điện thoại di động mới.
“Anh dùng tạm đi, chờ khi nào xuất viện anh đi làm lại sim điện thoại sau.” Quý Văn Tự đưa điện thoại di động cho Tống Thính Vân.
Tống Thính Vân không nghĩ cậu chu đáo như vậy: “Cảm ơn.”
Quý Văn Tự đặt bàn ăn ngang qua giường bệnh, tiếp đó bày từng món cơm mua về lên trên: “Tôi đâu phải vì một câu cảm ơn của anh...”
“Mau ăn cơm đi.” Quý Văn Tự bẻ đôi đũa đưa cho anh, lại đặt cái muỗng vào chén cháo.
Sau bữa trưa.
Tống Thính Vân lại ngủ thiếp đi.
Gần đây công việc công ty đột nhiên nhiều lên.
Tống Thính Vân hầu như mỗi đêm đều tăng ca trong thư phòng đến rạng sáng, hiện tại đang ở bệnh viện không thể làm việc, vừa lúc để anh bù lại giấc ngủ mấy ngày nay.
Hai ngày ở bệnh viện, Quý Văn Tự mỗi buổi sáng ở công ty xử lý công việc, buổi chiều thì đến bệnh viện bầu bạn Tống Thính Vân.
Còn buổi sáng thì Mạnh Doanh ở bệnh viện túc trực Tống Thính Vân.
Ngày xuất viện, Mạnh Doanh và Quý Trình Hoa đều đến, Quý Văn Tự lái xe đưa họ cùng nhau về nhà.
Tống Thính Vân vì thế còn thực sự ngại ngùng, anh cảm thấy một chút chuyện nhỏ của mình đã làm lãng phí thời gian của hai vị trưởng bối.
“Mẹ tôi mà biết cô nghĩ vậy, cô sẽ bị bà ấy lải nhải một lúc đấy.” Quý Văn Tự đỡ anh ngồi xuống sofa, vừa rót nước vừa nói.
Tống Thính Vân bị châm chọc đến không nói nên lời.
Vợ chồng Mạnh Doanh đưa họ về nhà xong, cùng ăn bữa tối rồi rời đi.
Hiện tại trong nhà chỉ còn lại hai người họ và Tiểu Phúc.
Tiểu Phúc nằm sát chân Tống Thính Vân, thấy chân anh không tiện đi lại, phát ra tiếng “ô ô” thút thít.
Quý Văn Tự đưa ly nước cho anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh: “Trước đây là chân tôi không ổn, giờ là chân anh không ổn, nhà mình có phải bị trúng lời nguyền rồi không?”
Tống Thính Vân uống một ngụm nước rồi mới nói: “Lời nguyền gì mà lời nguyền, tôi chỉ bị trầy xước nhẹ một chút thôi, hiện tại đã không ảnh hưởng đến việc đi lại rồi.”
“Vậy cô nói xem có phải vẫn cần tôi đỡ lên lầu không?” Quý Văn Tự hỏi.
Tống Thính Vân hừ lạnh một tiếng, cảm thấy Quý Văn Tự đang cố ý dùng chuyện này để khiêu khích mình, vì thế lạnh lùng nói: “cậu không đỡ tôi, tôi tự mình cũng đi lên được.”
Quý Văn Tự cũng nghe ra anh không vui, lập tức quỳ xuống nịnh nọt: “Tôi nào có ý đó, trách tôi ăn nói vụng về, nói sai lời rồi.”
Anh nhìn chằm chằm mặt Tống Thính Vân cười một cách ngớ ngẩn khó hiểu.
Tống Thính Vân càng thấy Quý Văn Tự kỳ lạ, anh cúi đầu nhìn quần áo của mình, lại theo bản năng sờ lên mặt, xác định không có gì bất thường mới hỏi: “Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Quý Văn Tự bị đánh thức rồi từ từ dời ánh mắt đi, tiếp đó nói: “Nhìn chằm chằm chỗ nào chứ?”
Tống Thính Vân:?
Anh không muốn cãi nhau với Quý Văn Tự, liền đổi đề tài: “Ngày mai tôi trở lại công ty làm việc.”
“Ồ, tôi đã nói với họ rồi.” Quý Văn Tự bày ra vẻ mặt chờ được khen.
Biết nếu bây giờ mà đi xử lý công việc chắc chắn sẽ bị Quý Văn Tự chỉ thẳng vào mặt mà lên lớp, Tống Thính Vân suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Vậy tôi đi ngủ đây.”
“Bây giờ sao?” Quý Văn Tự xem đồng hồ đeo tay, thậm chí còn chưa đến 8 giờ tối. Điều này hoàn toàn không giống Tống Thính Vân thường ngày phải thức đến hơn 11 giờ.
Tống Thính Vân đỡ gọng kính: “Ừm.”
“Anh mệt sao?” Quý Văn Tự tiến lại gần anh, nhìn chằm chằm đôi mắt anh hỏi.
Đối diện với người đột nhiên ghé sát vào, Tống Thính Vân theo bản năng lùi về phía sau, nói: “Không buồn ngủ, nhưng cứ ngồi yên ở đây sao?”
Quý Văn Tự lập tức đạp giày ra ngồi xếp bằng trên sofa, sau đó lấy điều khiển từ phía sau gối dựa ra, nói: “Ai nói ngồi yên chứ, chúng ta khó khăn lắm mới có cơ hội ngồi ở đây, xem phim đi? Thế nào?”
Tống Thính Vân không từ chối, do dự một chút sau mới hỏi: “Xem cái gì?”
“Tôi tìm xem có cái nào thích hợp không, phim Mỹ anh xem không?” Quý Văn Tự mở TV, cầm điều khiển từ xa bật xem.
“Đều được.” Tống Thính Vân dựa ra sau tựa lưng sofa, Tiểu Phúc cũng nhảy lên sô pha, tự nhiên mà nằm trên đùi anh.
Tống Thính Vân sờ sờ đầu nó, không xách nó đi.
Quý Văn Tự thở dài một hơi, thầm nghĩ Tiểu Phúc này thật đúng là số hưởng.
Cậu bật đến một bộ phim Mỹ tương đối cũ, kể về tình yêu. Cậu đã cố ý tìm hiểu qua, bộ phim này tương đối thích hợp cho các cặp đôi xem.
“Đổi bộ khác đi.” Tống Thính Vân đột nhiên nói.
Quý Văn Tự còn tưởng rằng anh không thích: “Không thích sao?”
Tống Thính Vân giọng bình tĩnh: “Bộ này tôi xem rồi.”
