Quý Văn Tự lập tức cảnh giác, cậu thẳng lưng, ghé đầu sát vào anh, hỏi: “Anh xem rồi? Xem cùng ai thế?”
“Bạn bè.”Đây là Tống Thính Vân xem với một người bạn đại học từ rất lâu trước đây, đó cũng là người bạn duy nhất của anh. Nhưng vì người bạn đó ở tỉnh khác, cho nên hai người cũng lâu rồi không gặp nhau.
Quý Văn Tự ngầm hiểu, Ồ một tiếng: “Bạn trai cũ của anh à?”
Tống Thính Vân vừa định phản bác với cậu là mình làm gì có bạn trai cũ, nhìn thấy vẻ mặt cậu mới nhớ lại mình trước đây đã tiện miệng lừa cậu.
Vì thế Tống Thính Vân thuận thế gật đầu: “Đúng vậy.”
Quý Văn Tự tức khắc giận đến đầu ong ong đau, cậu cố chấp click mở bộ phim: “Không được, tôi muốn xem bộ phim này, anh cũng nhất định phải xem cùng tôi!”
Cũng không biết mình lại nói sai lời nào chọc cậu tức gận, Tống Thính Vân không muốn cãi cọ với cậu, đành phải gật đầu: “Được rồi, xem lại một lần nữa, lâu như vậy, tôi cũng quên gần hết rồi.”
Anh cảm thấy mình cũng coi như là người biết cung cấp giá trị cảm xúc rồi.
Quý Văn Tự giận đến mức muốn “oa oa” kêu lên, trong tai anh, ý Tống Thính Vân chính là mượn cớ cùng cậu xem phim, để hồi tưởng lại quá khứ đã trở nên mơ hồ.
Bộ phim bắt đầu.
Giao diện hơi mờ ảo ngược lại làm cảnh tượng trông càng thêm chân thật.
Bộ phim xoay quanh câu chuyện của hai nhân vật chính và một chú chó nhỏ. Quý Văn Tự âm thầm đắc ý, cảm thấy cảnh tượng này cũng giống họ hiện tại.
Phim chiếu đến một nửa, vì các loại nguyên nhân dẫn đến chia tay của cặp nhân vật chính làm Quý Văn Tự rất dễ nhập tâm, cậu cầm khăn giấy Tống Thính Vân đưa không ngừng lau nước mắt.
Tống Thính Vân thấy cậu khóc thật tình thật cảm, vì thế dịu dàng nhắc nhở: “Họ sẽ không chia tay lâu đâu, cuối cùng vẫn sẽ quay lại với nhau.”
Nhưng điều này trong tai Quý Văn Tự lại là một ý nghĩa khác.
Điều này không phải nói anh và bạn trai cũ cuối cùng cũng sẽ quay lại sao?
Quý Văn Tự không chút nghĩ ngợi, lập tức từ chối: “Không được!”
Tống Thính Vân vẻ mặt phân vân:?
“Tôi là nói anh không được quay lại với bạn trai cũ của anh!” Quý Văn Tự nói.
Tống Thính Vân cũng không biết cậu làm sao từ bộ phim lại liên tưởng đến anh và cái gọi là “bạn trai cũ” chứ, nhưng thấy mặt Quý Văn Tự có vẻ rất nghiêm túc, vì thế đưa tay xoa đầu cậu: “Quay lại cái gì mà quay lại, tôi không phải đã nói rồi sao, một khi chia tay hoặc ly hôn với tôi, tôi sẽ không còn bất cứ liên quan gì với họ nữa.”
Những lời này đã an ủi Quý Văn Tự, nhưng cũng cho Quý Văn Tự một cái đòn chí mạng.
Trước đây cậu rất muốn ly hôn.
Nhưng bây giờ một chút cũng không muốn.
Ly hôn chẳng phải là cùng Tống Thính Vân không còn chút quan hệ nào sao?!
Cậu không cần ly hôn.
Lúc yên tĩnh, điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, đó là điện thoại của Tống Thính Vân.
Quý Văn Tự đưa tay giúp anh cầm lại, ghi chú vẫn là không có.
Cậu sáng sớm đã phát hiện, Tống Thính Vân đầu óc thông minh, số điện thoại xem một lần là có thể nhớ rõ, cho nên điện thoại của anh không lưu bất kỳ ghi chú nào.
Tống Thính Vân nghe điện thoại.
Quý Văn Tự lập tức dựng thẳng lỗ tai nghe theo, còn lặng lẽ điều chỉnh thấp âm lượng TV.
Thì ra là nữ thư ký bên cạnh anh gọi tới.
“Ông chủ, đã gửi tất cả tư liệu của mấy tài xế này cho ngài, ngài xem qua một chút, nếu có người thích hợp, tôi sẽ lập tức làm thủ tục nhận chức cho họ.” Giọng nữ thư ký rất nhẹ và nhỏ, tốc độ nói cũng nhanh, nhưng đọc từng chữ rất rõ ràng.
Quý Văn Tự nghe được lời này liền bực bội.
Cậu một tay giật lấy điện thoại từ trong tay Tống Thính Vân, nhìn thư ký nói: “Ông chủ của cô hiện tại không cần tài xế, cô không cần bận tâm, hôm nay tan làm sớm đi!”
Nói xong cậu cúp điện điện thoại luôn.
Tống Thính Vân không biết cậu phát điên cái gì, đưa tay giật điện thoại lại, ngược lại còn bị Quý Văn Tự một tay nhẹ nhàng giữ cổ tay.
“Quý Văn Tự, không được làm loạn.” Tống Thính Vân nhíu mày nói.
Quý Văn Tự tức giận kêu oa oa: “Cái gì gọi là tôi không được làm loạn?! Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi hiện tại làm tài xế cho anh, tôi lái xe đưa anh đi làm và đón về, chẳng phải tiết kiệm được cho anh một khoản tiền sao?!”
Tống Thính Vân rút cổ tay ra khỏi tay cậu, nói: “Một khoản tiền như vậy không phải là thứ nhất định phải tiết kiệm.”
Tiếp đó anh lại nói: “Hơn nữa cậu thực sự không phải đang nói đùa sao? Cậu vốn dĩ là lách luật đến công ty, lại cùng tôi đi làm và tan làm, chính cậu không muốn người ở công ty biết quan hệ của chúng ta sao?”
“Thì tôi không phải cũng đã nói rồi sao, vợ chồng thật sợ gì lời đồn?” Quý Văn Tự đem điện thoại của anh giấu ở sau lưng, ôm dưới gối.
Tống Thính Vân hoàn toàn không có cách nào với cậu.
“Trả điện thoại cho tôi.” Tống Thính Vân đưa tay phải về phía cậu.
Quý Văn Tự đưa tay đi nắm tay anh: “Xem xong phim tôi sẽ trả lại anh.”
Thấy vẻ mặt Quý Văn Tự lại nghiêm túc, Tống Thính Vân biết mình nói gì đi nữa cậu cũng sẽ không d.a.o động, đành phải nhìn về phía TV, đồng thời thử rút tay ra khỏi tay cậu.
Lại bị Quý Văn Tự nắm chặt rất gắt.
Tống Thính Vân mặt không cảm xúc: “Buông tay.”
Quý Văn Tự: “Không được, lỡ anh lấy lại điện thoại thì sao?”
Tống Thính Vân:......
Anh từ trước đến nay không cảm thấy cái tên tiểu tử này lại có lúc vô lại như vậy.
Bộ phim tiếp tục.
Phần lớn cốt truyện phía sau Tống Thính Vân quả thật đã không nhớ gì cả, cho nên anh từ từ xem, còn cái người ban đầu xem rất nghiêm túc bên cạnh lại trở nên lơ đễnh.
Cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay nhỏ hơn mình rất nhiều.
Đốt ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa rất tròn trịa, vì da trắng, mạch m.á.u trên mu bàn tay rất rõ ràng, vị trí khớp ngón út còn có một hạt nốt ruồi nhỏ như kim đâm.
“Tống Thính Vân, tay anh bé quá.” Quý Văn Tự thử so một chút.
Không biết vì sao, Tống Thính Vân cảm thấy kiểu lời nói này rất quen thuộc.
Anh giật giật tay, lại bị Quý Văn Tự nắm chặt cổ tay: “Xem phim cho đàng hoàng...”
Quý Văn Tự làm ngơ, tiếp tục nói: “Tôi mới phát hiện ngón út anh có một nốt ruồi.”
“Tôi biết.” Tống Thính Vân giơ bàn tay kia lên đỡ gọng kính bị trượt xuống.
“Anh biết sao không nói với tôi?” Giờ phút này Quý Văn Tự càng giống như một người không có việc gì làm.
Tống Thính Vân cũng dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía cậu: “Vì sao tôi phải nói với cậu trên tay tôi có nốt ruồi?”
Quý Văn Tự: “Chúng ta không phải đã kết hôn sao...”
Tống Thính Vân á khẩu, trợn mắt: “Vậy cậu sao không nói với tôi trên người cậu có mấy cái nốt ruồi?”
Quý Văn Tự lại vui vẻ gật đầu, sau đó nói: “Không thành vấn đề, trên eo tôi có một cái nốt ruồi, bên này n.g.ự.c cũng có một cái, mẹ tôi nói trên m.ô.n.g tôi cũng có, nhưng tôi không biết có phải thật không...”
“Được rồi.” Tống Thính Vân đỡ lấy trán, bị hành động của Quý Văn Tự chọc cười mà không cười nổi: “Tôi không có hứng thú muốn biết trên người cậu có mấy cái nốt ruồi. Buông tay ra, tôi muốn lên lầu đi ngủ.”
Quý Văn Tự nhìn màn hình TV, bộ phim sắp kết thúc, hơn nữa cậu cũng không có tâm tư xem, cho nên cậu thả lỏng tay ra, lấy điện thoại di động phía sau đưa cho Tống Thính Vân.
Tống Thính Vân tiếp nhận điện thoại, đứng dậy định rời khỏi phòng khách về phòng.
Quý Văn Tự phía sau lại đột nhiên đưa tay vòng lấy eo anh, trong lúc Tống Thính Vân hoàn toàn không phản ứng lại, cậu một tay khiêng người lên vai.
Tống Thính Vân chống tay vào lưng cậu, khinh hãi tột độ: “Quý Văn Tự! Cậu làm gì vậy?”
