Sau khi Đinh Thịnh rời đi, phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng tí tách của dây truyền dịch.
Quý Văn Tự đứng dậy ngồi xuống ghế bồi hộ bên mép giường, cậu nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Tống Thính Vân, rót một chén nước, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra tăm bông y tế, chấm chút nước lên đôi môi khô nẻ đang bị tróc da của anh.
Lông mày nhíu chặt của Tống Thính Vân chậm rãi giãn ra.
Cửa phòng bệnh lại bị mở ra, Mạnh Doanh mang giày cao gót bước nhanh vào: “ Con ngoan...”
“Thính Vân thế nào rồi?” Mạnh Doanh cau mày, vẻ mặt lo lắng nhìn người trên giường.
Quý Văn Tự nói: “Không sao, bác sĩ nói ở bệnh viện quan sát hai ngày là được ạ.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Mạnh Doanh vỗ ngực, nói: “Mẹ bảo bố con đi xem Lão Chu trước, còn về chuyện tai nạn xe cộ của Thính Vân, chúng ta không nói với ông nội con.”
Lần tai nạn xe cộ trước của Quý Văn Tự đã dọa ông lão một phen, lần này bất luận thế nào cũng không thể để ông lão biết chuyện.
Quý Văn Tự nói vâng ạ.
Cậu rũ mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tống Thính Vân.
Từ lúc nãy cậu đã suy nghĩ một chuyện, Tống Thính Vân gặp tai nạn xe hơi làm cậu sợ hãi, lo lắng không yên. Lúc trước khi cậu gặp tai nạn xe cộ, người nhà cũng giống như vậy sao?
Cậu dường như có thể hiểu được họ.
Cậu vẫn luôn cảm thấy người nhà thật sự làm quá, cho dù gặp tai nạn xe, nhưng sau đó không phải không có chuyện gì sao?
Hiện tại cậu không còn cảm thấy người nhà làm quá nữa, bởi vì cậu cũng biến thành người đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Vì vấn đề điều động một số vị trí gần đây của công ty, Mạnh Doanh và Quý Trình Hoa tạm thời đều không thể rời đi quá lâu.
Cho nên xác định Tống Thính Vân không có gì trở ngại xong, họ không đợi Tống Thính Vân tỉnh lại đã phải rời đi trước.
Quý Trình Hoa rời đi trước để lái xe, Quý Văn Tự ở phía sau đưa Mạnh Doanh vào thang máy.
“Buổi chiều mẹ lại đến bệnh viện thăm Thính Vân, nếu Thính Vân tỉnh, con cũng phải báo bình an với mẹ ngay lập tức, biết không?” Mạnh Doanh dặn dò.
Quý Văn Tự có chút thất thần, cậu hỏi: “Mẹ, lúc đó con gặp tai nạn xe, mẹ có phải cũng lo lắng đến phát điên không?”
“Mẹ đâu chỉ là phát điên vì lo lắng! Lúc con vào phòng phẫu thuật, mẹ đã ở bên ngoài cầu xin Phật Tổ, nói phải dùng phần thọ mệnh còn lại của mẹ để đổi lấy con bình an vô sự.”
“May mà con không xảy ra chuyện gì, bằng không mẹ cũng đã đi theo con rồi.” Mạnh Doanh hồi tưởng lại chi tiết lúc đó mà sắc mặt trắng bệch.
Quý Văn Tự ồ một tiếng, dường như đã hiểu ra điều gì: “Bởi vì mẹ thương con, đúng không?”
“Con hỏi câu này hơ vô nghĩa sao? Mẹ không thương con, chẳng lẽ lại thương con trai nhà người khác sao?” Mạnh Doanh cảm thấy Quý Văn Tự là bị chuyện Tống Thính Vân gặp tai nạn xe hơi làm cho sợ hãi.
Nhưng nếu nhất định phải so sánh, tai nạn của Quý Văn Tự mới là bị thương nghiêm trọng nhất.
Nhưng nghe được Tống Thính Vân gặp tai nạn xe hơi, bà cũng xác xác nhận rất hoảng sợ.
“Ồ, con biết rồi.” Quý Văn Tự lùi lại nửa bước: “Mẹ đến công ty chậm một chút, chú ý an toàn.”
“Biết rồi, nhớ thay chúng ta hỏi thăm Thính Vân nhé.” Mạnh Doanh vỗ vai Quý Văn Tự, ý muốn trấn an.
Đứa trẻ này rõ ràng bị chuyện đột nhiên xảy ra ảnh hưởng đến suy nghĩ.
Làm mẹ mà hiện tại lại không thể ở bên cạnh con, Mạnh Doanh chỉ muốn mình nhanh chóng xử lý xong công việc để đến bầu bạn với hai người họ.
Sau khi cửa thang máy khép lại.
Quý Văn Tự đem toàn bộ cuộc đối thoại vừa nãy với Mạnh Doanh cẩn thận hồi tưởng lại một lần.
Ồ.
Có lẽ cậu đã thích Tống Thính Vân rồi.
Cậu thích Tống Thính Vân.
Khi nhận được kết luận này, Quý Văn Tự thật sự bị hoảng sợ.
Cậu không dám quay lại phòng bệnh, ngồi trên ghế dài trước phòng bệnh thư giãn một lúc lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng ho khan truyền đến từ trong phòng bệnh, Quý Văn Tự mới nhanh chóng đứng dậy từ ghế dài mở cửa đi vào trong phòng bệnh.
“Anh tỉnh rồi à?” Quý Văn Tự đi đến bên cạnh anh.
Tống Thính Vân nửa híp mắt nhìn cậu, hỏi: “Kính mắt của tôi đâu?”
Quý Văn Tự mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra kính mắt của Tống Thính Vân. Tống Thính Vân đưa tay lấy, Quý Văn Tự lại cúi người tiến lên chủ động giúp anh đeo lên.
Tống Thính Vân sững sờ.
Vội nói: “Tay tôi không bị thương, cậu không cần chiếu cố tôi như vậy.”
Quý Văn Tự muốn nói tôi thích hầu hạ anh như vậy, chỉ là không có mặt mũi nói ra, rầu rĩ không vui mà đáp một tiếng: “Ồ.”
Tống Thính Vân nhận thấy tâm trạng cậu chùng xuống, thuận thế quan tâm hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Không có gì.” Quý Văn Tự nói: “Ba mẹ tôi vừa nãy đến thăm anh, nhưng lúc đó anh còn hôn mê, công ty họ có việc nên rời đi trước, lát nữa lại đến thăm anh.”
Tống Thính Vân gật đầu: “Lại làm phiền họ rồi.”
Quý Văn Tự không vui: “Anh bị thương rồi, sao anh còn nghĩ là làm phiền người khác chứ?”
Tống Thính Vân không biết vì sao cậu đột nhiên phát hoả với mình như vậy, nhưng anh cũng không muốn tranh cãi với Quý Văn Tự, vì thế anh thoả hiệp nói: “Được rồi, xin lỗi.”
Quý Văn Tự lúc này mới cảm nhận được một quyền đánh vào bông là cảm giác gì.
Cậu giận đùng đùng rót cho Tống Thính Vân một ly nước ấm đưa đến trước mặt anh: “Uống nước đi.”
Tống Thính Vân đưa tay chuẩn bị nhận lấy.
Quý Văn Tự lập tức chú ý đến vị trí cổ tay anh quấn băng, cậu lập tức rụt tay về: “Tay anh bị thương sao?!”
Tống Thính Vân nhìn băng gạc trên cổ tay dưới ánh mắt của cậu, sau đó xoay cổ tay nói: “Nhìn không nghiêm trọng lắm, cũng không đau, có lẽ chỉ là trầy da thôi.”
Quý Văn Tự mím chặt môi, cậu đem ly nước đưa đến bên môi Tống Thính Vân: “Tôi đút cho anh.”
Tống Thính Vân: “Không cần...”
Quý Văn Tự không d.a.o động, thái độ rất là cố chấp. Không có cách nào Tống Thính Vân cũng chỉ đành theo cậu, mở môi uống xong hơn nửa chén nước trong ly.
“Lão Chu thế nào rồi?” Uống xong nước, Tống Thính Vân lại quan tâm đến tình hình tài xế.
Quý Văn Tự nói: “Cũng không có vấn đề gì lớn, chân bị thương, có thể mấy tháng tới sẽ không thể lái xe cho anh được.”
Tống Thính Vân gật đầu: “Người không sao là tốt rồi. Chuyện tài xế, tôi sẽ bảo trợ lý tuyển một người tạm thời là được.”
“Không được!” Quý Văn Tự không chút suy nghĩ liền nói ra lời từ chối.
Tống Thính Vân cau mày, nhìn chằm chằm cậu hỏi: “Sao vậy?”
Quý Văn Tự mặt không đổi sắc dời đi ánh mắt: “Sau này tôi đưa anh đi làm đi, dù sao tôi đi làm cũng tự mình lái xe.”
Tống Thính Vân:?
“Cậu bị thần kinh à?”
Quý Văn Tự khoanh tay, bị mắng cũng không tức giận, còn một vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Anh không tin kỹ thuật lái xe của tôi sao? Tôi là người có cả bằng đua xe đấy.”
Tống Thính Vân căn bản không phải vì không tin tưởng kỹ thuật lái xe của cậu: “Ý tôi là trước đây cậu không phải lo lắng quan hệ của chúng ta bị nhân viên phát hiện, mới khăng khăng muốn đi làm lệch giờ với tôi sao?”
Quý Văn Tự: “Hiểu lầm gì mà hiểu lầm, hai chúng ta không phải kết hôn rồi sao? Giấy kết hôn vẫn còn đó, vợ chồng thật sợ gì lời đồn?”
Tống Thính Vân:?
