Trên đường về nhà, Kiều Tri Miên ngồi ở ghế phụ vẫn luôn ngủ gà ngủ gật, lười biếng.
Cậu phát hiện mình chỉ cần ở bên cạnh Alpha, liền rất dễ dàng an nhàn đến mức muốn ngủ.
Liêm Dật đem người trong lòng n.g.ự.c đang mơ hồ một đoàn, ôm đến ghế sofa phòng khách, dựa theo thói quen thường ngày của cậu, tay chân nhẹ nhàng đắp cho cậu một chiếc chăn nhỏ, để cậu nghỉ ngơi một lát.
Chờ đến giờ cơm tối, Omega vẫn là không có ý muốn dậy.
Anh nhẹ giọng gọi cậu, cậu còn rầm rì mà làm nũng, không muốn động.
Cuối cùng không có biện pháp, cân nhắc đến đứa bé trong bụng, anh vẫn là ôm cậu đến trên đùi, ít nhiều làm cậu ăn chút.
“Há miệng Miên Miên.” Liêm Dật đưa thìa đến bên miệng ‘vợ’.
Kiều Tri Miên đánh một cái ngáp lớn, đôi mắt ngậm nước nhìn nhìn đồ ăn trên bàn, mặt ủ mày ê quay đầu không muốn ăn.
Cậu hiện tại đến kỳ cuối thai kỳ, eo đau cân nặng, buổi tối tư thế ngủ luôn không thoải mái. Có lẽ tinh thần cả ngày xuống dưới, đến giờ này, liền bắt đầu lười biếng.
Liêm Dật thấy cậu như vậy bất đắc dĩ lại đổi món ăn, cậu vẫn là không muốn ăn.
Điều này làm anh nhớ tới lúc ban đầu, Kiều Tri Miên mỗi lần không muốn ăn cơm, liền sẽ lấy chân đau giả đáng thương.
Anh lần nào cũng mắc mưu, chủ yếu là mặc kệ thật giả, chỉ sợ vạn nhất, sợ cậu khó chịu.
“Bây giờ không ăn?” Liêm Dật nhướng mày, cố ý hướng lên trên nhấc nhẹ chân cậu, ý có điều chỉ: “Lát nữa liền ăn cái khác.”
“A.” Omega đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhấc lên đong đưa, bản năng phát ra tiếng kêu ngắn ngủi.
Kết hợp vị trí mình đang ngồi và động tác của người đàn ông, tiểu O đã kết hôn lập tức liền hiểu cái cái khác này là chỉ cái gì.
Khuôn mặt nhỏ cùng vành tai hơi đỏ bừng.
“Em không muốn ăn những thứ này..” Cậu rầm rì nói sang chuyện khác, thuận tiện đưa ra nhu cầu: “Quá thanh đạm, em đột nhiên muốn ăn chút khẩu vị đậm.”
“Khẩu vị đậm?” Liêm Dật nghi hoặc.
Theo sự hiểu biết của anh về Kiều Tri Miên, thật sự rất ít khi ăn đồ vật có khẩu vị đậm.
Omega trong thời kỳ mang thai liền thay đổi thất thường như vậy sao.
“Vâng ~” Kiều Tri Miên dựa vào khuỷu tay người đàn ông, mắt hạnh sáng lấp lánh mà nhìn anh, chờ mong nói: “Cái món Nghiêm Trì học trưởng trước kia cho em ăn ấy, rất cay nhưng ăn rất ngon.”
Tôm hùm đất xào cay sao?
Liêm Dật nhíu mày khuyên hai câu, nói hiện tại có bảo bảo, loại đồ vật này vẫn là không ăn thì tốt hơn.
Nhưng lời anh còn chưa nói xong, liền thấy cậu mím môi không lên tiếng, vành mắt đều bắt đầu phiếm hồng.
Lấy kinh nghiệm của anh mà xem, tiếp theo nhất định là ủy khuất ba ba mà một câu “Anh không yêu em.”
Liêm Dật lập tức dừng miệng.
“Chờ nha,” anh nói dứt khoát, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của ‘vợ’, dỗ cậu: “Chồng đi mua cho em.”
Nói xong đem người đặt xuống ghế ngồi ổn, trực tiếp liền lấy chìa khóa xe ra cửa.
Kiều Tri Miên nhìn bóng dáng Alpha lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ thực hiện được, nơi nào còn có bộ dáng thương tâm mẫn cảm.
Nửa giờ sau.
Liêm Dật dẫn theo hộp đóng gói đã trở lại, còn đi phòng bếp pha một ly nước mật ong ấm.
Anh cố ý mua món ít cay, lại lấy nước tráng qua một lần, Kiều Tri Miên hẳn là có thể chịu được.
Anh vừa bóc vỏ, vừa xiên, vừa đút vào miệng cậu. Omega ăn đến chóp mũi toát ra chút mồ hôi nhỏ, anh lại tiện tay lấy giấy cho cậu lau lau.
“Đủ rồi sao? Không đủ anh lại đi mua.” Liêm Dật nhìn bộ dáng thỏa mãn của cậu cười khẽ.
Kiều Tri Miên rầu rĩ lắc đầu, thè lưỡi, cầm lấy nước mật ong ừng ực ừng ực uống. Trán tựa vào cánh tay rắn chắc của Alpha qua lại cọ: “Ha.. Bỏ cuộc, anh ăn đi, toàn bộ đều cho anh ăn.”
Liêm Dật tháo xuống một bên bao tay, cho cậu lau lau đôi môi sưng đỏ, đáy mắt mỉm cười.
________________________________________
Buổi tối 11 giờ rưỡi.
Liêm Dật mặc áo ngủ dựa ngồi ở đầu giường, xử lý công việc dưới ánh đèn đầu giường ấm áp.
Gần sinh sản, anh hiện tại đều không thường đến thư phòng, thông thường chính là ở phòng ngủ bầu bạn.
Sợ Omega có đôi khi tìm anh hành động không có phương tiện, bị va chạm đều không phải chuyện nhỏ.
Kiều Tri Miên nằm nghiêng ở bên cạnh Alpha ngủ, lông mày đột nhiên bất an nhúc nhích, như là có chút khó chịu dần dần tỉnh lại.
Cậu mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, mang theo giọng mũi chưa ngủ đủ hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”
“Tạm thời có chút việc.” Liêm Dật nghe được động tĩnh, cúi đầu xem cậu trả lời.
Kiều Tri Miên eo đau thật sự, chân cũng mỏi nhừ, nhịn không đến một lát liền chui vào lòng n.g.ự.c người đàn ông, ủy khuất mà hít mũi hừ hừ.
Liêm Dật vội vàng gác lại công việc, đem người cẩn thận ôm vào trong lòng.
“Làm sao vậy? Bảo bảo lại làm nũng em?” Anh một tay ôm eo Omega nhẹ xoa, một tay xoa xoa bụng bầu cao vồng lên của cậu.
“Vâng..” Kiều Tri Miên nép vào khuỷu tay Alpha, ngón tay nắm chặt vạt áo anh, ồm ồm mà ứng: “Vẫn luôn đá, đại khái ở bên trong nhào lộn.”
Liêm Dật tản mát ra tin tức tố ôn hòa nồng đậm, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ thái dương hơi mướt mồ hôi của người trong lòng.
Trấn an cảm xúc hơi có vẻ bực bội của cậu vì khó chịu cuối thai kỳ.
Bàn tay to rộng của anh, cách một tầng áo ngủ mỏng, đem nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền lại cho đứa bé trong bụng Omega.
Vừa vặn tiểu gia hỏa lại động một chút, nắm tay nhỏ cứng rắn đỉnh đỉnh, lực đạo không tính nhẹ.
“Động chậm một chút, đừng mệt cha, đừng làm cho cha quá vất vả.” Liêm Dật ngữ điệu thả đến cực thấp cực nhu, như là sợ kinh động bảo bảo: “Ta là daddy, còn nhớ rõ giọng nói ta sao?”
Từ khi bác sĩ nói thai nhi có thể nghe được thanh âm bên ngoài, Liêm Dật mỗi ngày dù bận rộn cũng sẽ dành thời gian cùng nhóc con nói chuyện.
Kiều Tri Miên dựa vào vai người đàn ông, nghe anh lải nhải với bụng mình, nỗi lòng bực bội đỡ đi không ít.
Nhịn không được cười khẽ: “Anh nói nó có thể nghe hiểu sao? Không chừng ở bên trong chê anh dài dòng đó.”
Liêm Dật không tỏ ý kiến, đáp lại ‘vợ’ một nụ cười, hôn hôn chỗ mày cậu còn chưa hoàn toàn giãn ra.
Có thể nhìn ra được gần đây cậu lo âu cùng thấp thỏm.
“Căng thẳng không?” Anh hỏi.
Kiều Tri Miên chớp chớp mắt, giây lĩnh ngộ ý tứ Alpha, mím môi, thành thật gật đầu: “Có chút...”
Liêm Dật há miệng định nói chút gì dỗ dành cậu, liền nghe cậu lại mềm mụp nói: “Nhưng là không sợ hãi, cũng giống như phục hồi chứng năng, có anh ở bên cạnh em, em cái gì đều không sợ.”
