Chỉ một tiếng vâng nhỏ bé tinh tế này, Liêm Dật đầu quả tim nổ tung một đóa tiểu hoa, vui vẻ hỏng rồi.
Anh ôm chặt tiểu gia hỏa này, người làm anh muốn xoa vào trong thân thể, lại không nỡ dùng sức.
“Anh còn tưởng rằng em không nghĩ tới anh, sớm đã quên anh rồi chứ,” Giọng nói từ tính của anh hỗn loạn sự vui sướng: “Trong ảnh chụp em nhìn qua vui vẻ như vậy.”
“Sao lại thế, anh là chồng em nha, sao em có thể không nhớ anh, nhóc con cũng nhớ anh,” Cổ và khuôn mặt Omega vì thẹn thùng mà đỏ lên, giấu giấu chỉ lộ ra nửa bên, ồm ồm nói: “Bức ảnh kia kỳ thật là em dùng ảnh chụp chung lớn photoshop lại, cố ý chia cho một mình anh xem.”
“?” Liêm Dật ngây người nửa giây, thoáng chốc lại vừa bực mình vừa buồn cười: “Hư hỏng, hửm?”
Anh lưu manh mà nhéo m.ô.n.g thịt trong tay: “Ở đâu học những chiêu này? Làm cho anh canh cánh trong lòng.”
“Ô..” Omega mới vừa rút đi tình nhiệt vẫn là có chút mẫn cảm, ưm ư một tiếng, l.i.ế.m liếm cánh môi: “Anh khỏi cần quản em học ở đâu, hữu dụng là được rồi..”
________________________________________
“Ngoan Miên Miên, nghỉ ngơi một lát,” Liêm Dật vừa từ trên lầu xuống, liền thấy Omega đang ưỡn bụng đỡ tường đi lại qua lại: “Đừng đi lâu quá,” anh lo lắng nói: “Lát nữa sẽ không thoải mái.”
Kiều Tri Miên toàn tâm đầu nhập, đối với Alpha lựa chọn tính làm như không thấy. Cậu hiện tại lực đỡ của chân càng mạnh, tốc độ đi lại hơi chút đề cao chút, cảm giác đã không quá cần mượn dùng công cụ.
Loại cảm giác sắp hoàn toàn khôi phục, biến trở về người bình thường nhảy nhót, làm cậu phá lệ phấn khởi tinh lực tràn đầy. Không giống khoảng thời gian trước, động một cái liền muốn lười biếng.
“Đừng đi nhanh như vậy, Miên Miên!” Liêm Dật thót tim, hai bước dài, trực tiếp đem người bế bổng lên: “Được rồi, không đi nữa.”
Cơ thể Kiều Tri Miên nhẹ bẫng hai chân cách mặt đất, phiền muộn mà quay đầu lại ngẩng mặt trừng hướng Alpha: “Em không mệt, anh đừng coi em như trẻ con được không!”
Cậu nói rồi giật nhẹ mặt người đàn ông.
Mấy ngày nay cậu hơi đi lại nhiều một chút, anh liền không cho, có loại cảm giác giống như cậu là một đứa trẻ mới vừa học được đi đường, lúc nào cũng nhìn chằm chằm.
Liêm Dật bắt lấy bàn tay nhỏ làm loạn trên mặt mình, ngồi xuống sofa, lại kiềm chế người trong lòng n.g.ự.c nhẹ nhàng nghịch ngợm đạp chân.
Phục hồi đến hậu kỳ thật là càng ngày càng hoạt bát.
“Hiện tại tuy là không mệt, lát nữa sẽ đau,” anh ôn tồn dỗ dành: “Trong bụng em còn mang bảo bảo, nghỉ ngơi chút ngoan ngoãn.”
Liêm Dật nói xong cho cậu nhéo nhéo, cảm thụ độ căng cơ bắp, vẫn là quyết định lên lầu lấy thuốc làm dịu bôi một chút.
Kiều Tri Miên dựa trên sofa nhìn theo Alpha lên lầu. Nói đến bảo bảo, cậu xốc lên vạt áo, nhìn nhìn bụng mình. Gần đây lại lớn hơn một chút.
Chu kỳ mang thai của nam tính Omega so với nữ tính bình thường sẽ ngắn hơn một chút.
Nói cách khác còn không đến hai ba tháng, nhóc con liền phải sinh ra.
Cậu gấp không chờ nổi mà muốn nghênh đón sự đến của nó, nhưng lại thấp thỏm bất an mà không biết chính mình có thể làm một người cha tốt không.
Cái bụng trắng mềm của Omega có thể thấy bằng mắt thường động một cái, đứa bé như là nghe được tiếng lòng của cha, đá hai chân. Không có cảm giác quá mãnh liệt.
Kiều Tri Miên cong cong môi, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc, xem như đang cùng bảo bảo chào hỏi.
“Miên Miên, em đừng chọc bảo bảo,” Lại lần nữa xuống dưới Liêm Dật lại bị dọa sợ, từng ngày trái tim anh liền không thể buông lỏng: “Lỡ đâu chính mình cũng bị thương thì làm sao bây giờ.”
Anh nói rồi sải bước đến bên người cậu ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc bận rộn.
Kiều Tri Miên nhìn phản ứng lúc kinh lúc rống này của Alpha, không hiểu sao cảm thấy buồn cười.
Nhưng lại thực thích bộ dáng anh vì mình lo lắng không thôi. Cậu phát hiện tháng càng gần ngày sinh sản, Alpha biểu hiện càng khẩn trương.
Giống như đến lúc đó người vào phòng sinh chính là anh vậy, sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn dù chỉ rất nhỏ.
Kiều Tri Miên trước đó đã thay anh trai giám sát toàn bộ dự án kiến trúc trên một khu đất nhỏ.
Cậu có thể tự mình thực hiện các thiết kế về cấu trúc và mỹ thuật bên ngoài.
Cảm giác thành tựu toàn năng trong công việc này giúp cậu mỗi ngày đều lạc quan tích cực, phong phú tự tin.
Không quá mức bận rộn mệt mỏi, đồng thời có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần khi mang thai, không đến mức ở nhà buồn bực.
Cậu không thường xuyên đến trụ sở chính của Kiều thị, gần đây dự án sắp kết thúc, cần thường xuyên đến họp với đội ngũ kỹ thuật cấp dưới.
Phần lớn thời gian đều có tài xế bảo tiêu đi theo, Liêm Dật rảnh rỗi sẽ chờ cậu làm xong việc tự mình đi đón.
Tòa nhà văn phòng tập đoàn độc lập.
Đại sảnh rộng lớn sáng sủa, tường kính xuyên thấu ánh sáng đầy đủ. Mặt đất đá cẩm thạch sáng đến mức có thể soi bóng người, không dính một hạt bụi.
Những tinh anh cổ cồn trắng đeo thẻ công tác, ăn mặc tinh tế phẳng phiu đi lại ngang qua.
Liêm Dật đỗ xe xong, bước chân vững vàng đi vào. Có vài người đã từng gặp anh, quen mặt, ánh mắt đổ dồn lên người anh, có thể nghe thấy tiếng thì thầm như có như không.
“Ai, Alpha của Tiểu Kiều Tổng à?”
“Đúng là anh ấy à?”
“Nghe nói là liên hôn ở rể...”
“Chỉ là luật sư của một văn phòng luật nhỏ, không được phân chia sản nghiệp gia đình.”
Ánh mắt Liêm Dật hơi động, khẽ nghiêng đầu bước chân không dừng.
Sự chú ý của anh vừa thu hồi, liền đối diện đụng phải Kiều Tri Miên từ chỗ rẽ xuất hiện. Bảo tiêu đẩy xe lăn trống đi phía sau cậu.
“Miên Miên?” Liêm Dật vội tiến lên đỡ lấy eo cậu: “Sao lại tự mình đi ra?”
“Emi muốn chạy đi sao...” Kiều Tri Miên đỡ bụng bầu, lịch sự gật đầu với công nhân đi ngang qua vấn an.
Ánh mắt cậu nhàn nhạt lướt qua mấy người vừa rồi buôn chuyện. Ngước khuôn mặt nhỏ cười khanh khách nhìn về phía Alpha: “Đừng lo lắng, chỉ là từ thang máy đi đến đây thôi, chỉ vài bước.”
Cậu nói xong ỷ lại mà giơ lên cánh tay vừa đỡ tường, muốn câu lấy cổ anh.
“Chân mệt rồi à? Tiểu Kiều Tổng.” Liêm Dật sủng nịnh cúi người làm cậu với tới, vừa thấy cái dáng vẻ nhỏ này là biết.
Omega ngọt ngào gật đầu, giây tiếp theo đã bị Alpha tự nhiên bế lên.
Đoạn đường ngắn ngủi đi ra ngoài này, Kiều Tri Miên theo bản năng quan sát trạng thái của người đàn ông.
Thấy anh không bị những lời đó ảnh hưởng tâm tình, cũng không nói thêm gì nữa.
