HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 57

Nhóc con gần đây động đến thường xuyên, hai người cha mới chưa trải qua qua, đều ít nhiều có chút lo âu trước khi sinh, dứt khoát gói lớn gói nhỏ chuẩn bị thật tốt, trước tiên đi bệnh viện nằm viện chờ sinh.

Buổi tối, Liêm Dật tắm rửa xong từ phòng tắm phòng bệnh đi ra.

Tiến đến bên người Omega đang xem di động với vẻ mặt nghiêm túc trên giường, đầu thân mật mà dựa vào cùng nhau.

Giọng anh mang theo hơi ẩm vừa tắm xong cùng trầm khàn: “Đang xem cái gì?”

Kiều Tri Miên nhìn về phía Alpha, đầu ngón tay quan tâm cọ hạ sợi tóc còn ướt át của anh: “Xem giáo trình phụ trách chăm sóc em bé, tóc anh không khô, mau đi sấy lại đi.”

Liêm Dật nắm lấy bàn tay nhỏ tinh tế mềm mại của Omega lưu luyến cọ cọ, vừa mới chuẩn bị nói tốt, điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường b.ắ.n ra âm thanh nhắc nhở.

Anh dừng lại cầm lấy, nhìn mắt nội dung phía trên, ánh mắt tuấn lãng nhíu lại, như suy tư gì.

“Làm sao vậy?” Kiều Tri Miên tò mò, thăm dò hướng màn hình nhìn lại.

Liêm Dật ngước mắt cùng cậu đối diện chớp mắt, đem điện thoại tắt màn hình quay úp thu hồi, động tác liền mạch lưu loát.

“Không có gì, tin tức công việc.” Anh cười giải thích.

Phản ứng lớn như vậy... Không thích hợp.

Kiều Tri Miên đối diện tầm mắt người đàn ông, rầu rĩ mà nga một tiếng.

Xong rồi rũ xuống đầu bĩu môi, trong lòng có chút không cao hứng.

Có cái gì là cậu không thể xem sao? Trước kia ngồi ở trong lòng anh xem anh làm việc đều được, hiện tại sao còn giấu.

Kiều Tri Miên vừa miên man suy nghĩ vừa đỡ eo cùng bụng bầu chuẩn bị nằm xuống.

“Tê..” Cậu hít ngược một hơi khí lạnh.

Đột nhiên cảm giác khoang sinh sản bắt đầu kịch liệt co rút lại, một loại ý đau đớn như bị kéo xuống truyền đến.

Khăn trải giường phía dưới cơ thể rất nhanh bị một bãi chất lỏng trong suốt tẩm ướt.

“Chỗ nào đau?” Liêm Dật hoảng sợ, vội ôm lấy cơ thể cậu đang nghiêng run rẩy.

“Không phải, em, em...” Omega ngũ quan nhăn lại với nhau thở phì phò, một phen nắm chặt cánh tay Alpha: “Em hình như sắp sinh rồi...”

Da đầu Liêm Dật tê dại hô hấp run rẩy, vừa ôm người trấn an cảm xúc làm cậu thả lỏng, vừa dứt khoát lưu loát mà ấn xuống chuông gọi ở đầu giường.

Không đến mấy giây, các bác sĩ và y tá luôn trong trạng thái chuẩn bị sẵn sàng, tiếng bước chân từ xa đến gần nhanh chóng chạy tới.

Bảo bối đã đủ tháng, cân nặng được kiểm soát rất tốt, ngôi thai cũng thuận. Thể chất của Omega ba ba cũng được chăm sóc vô cùng chu đáo, nên quá trình sinh nở diễn ra suôn sẻ.

Cha con bình an. Đó là một bé Alpha trai, được đặt tên là Kiều Sơ Bạch.

Trong lúc chờ đợi bên ngoài phòng sinh, mũi Liêm Dật dường như tê liệt bởi mùi thuốc sát trùng. Tim anh đập loạn xạ, nhanh đến mức tưởng chừng muốn nhảy vọt ra ngoài lồng ngực. Cái cảm giác trống rỗng, hoang mang quen thuộc này gợi cho anh cảm giác bất thường, như thể chứng rối loạn nhịp tim đã trở lại.

May mắn thay, hai bên gia đình đều có mặt, vừa ngóng trông sinh mệnh mới chào đời, vừa cùng nhau trấn an người cha Alpha vừa lên chức.

Khi Miên Miên được đẩy ra từ phòng sinh, cả nhà đều đổ dồn sự quan tâm vào trạng thái của cậu.

Sắc mặt cậu có chút tái nhợt, khuôn mặt nhỏ dính đầy mồ hôi chưa kịp lau khô.

Nhưng đôi mắt cậu vẫn trong trẻo và sáng ngời, cảm xúc ổn định. Ngoài sự mệt mỏi và suy yếu, còn là sự nhẹ nhõm và vui vẻ khi mọi thứ cuối cùng đã kết thúc.

Trở lại phòng bệnh, sau khi y tá dặn dò xong xuôi mọi thứ.

Omega lười biếng gối đầu lên cánh tay Alpha đang đặt sau lưng mình, ánh mắt rung động tràn đầy yêu thương không rời khỏi đứa con trai bé bỏng.

“Sơ Bạch, Tiểu Sơ Bạch.” Ba Kiều ôm tiểu bảo bối cùng mẹ Liêm Dật ghé sát vào nhau, nhìn thế nào cũng không đủ.

Đồng thời, ông nghiêng người, để đứa bé trắng trẻo mềm mại trong tã lót lộ mặt, cho hai người cha yêu thương cậu bé cùng ngắm nhìn.

Tiểu Sơ Bạch sinh ra đã rất trắng trẻo, không như những em bé sơ sinh khác. Có lẽ là nhờ gen tốt, bởi cả ba ba và daddy đều có làn da trắng.

 

back top