Sau khi có đáp án, Chúc Xuân Hòa nhanh chóng hướng văn phòng chạy. Cửa văn phòng mở rộng, vẫn có thể rõ ràng thấy một mảnh hỗn độn.
Mẹ Chúc đang thu thập đồ vật, thấy Chúc Xuân Hòa trở về trong mắt thế nhưng hiện lên một tia hoảng loạn: “Xuân Hòa, con sao lại trở về? Con trước đó không phải nói muốn cùng bằng hữu đi xem buổi biểu diễn, mẹ cho rằng con......”
“Cho rằng con sẽ không trở về, cho nên tính toán một mình giải quyết chuyện này. Chờ đến trần ai lạc định xong, lại nói cho con, phải không?”
Chúc Xuân Hòa không chút tốn sức mà suy đoán được ý tưởng của mẹ. Giờ phút này chân chính mặt đối mặt đứng thẳng cùng mẹ, Chúc Xuân Hòa lại một lần ý thức được thì ra bà đã già rồi.
Dáng người mẹ còng xuống, mới vừa rồi khom lưng tìm đồ vật lại đứng dậy khiến bà eo đau bối đau, tay không tự giác chống ở sau eo muốn mượn một chút lực.
Ánh mắt bà như cũ sáng tỏ, nhưng khóe mắt lại phiếm ra nếp gấp năm tháng, sợi tóc gian trộn lẫn màu xám trắng, ngón tay lao động quanh năm sinh ra kén dày cộm.
Anh không đành lòng nhìn kỹ, cắn chặt khớp hàm không cho nước mắt chảy xuống: “Mụ mụ, vì cái gì?”
Vì cái gì muốn đóng cửa cô nhi viện, vì cái gì muốn đem bọn họ đều tiễn đi? Trên thế giới này nếu liền bà đều không cần bọn họ, thì còn có chỗ nào còn có chỗ dung thân của bọn họ đâu?
Chúc Khanh Lương dời đi tầm mắt, đem văn kiện trên tay lăn qua lộn lại mà sửa sang lại: “Có nơi đi tốt hơn vì cái gì còn muốn tiếp tục lưu lại cô nhi viện, mẹ đều giúp bọn nhỏ liên hệ tốt.”
Bà bắt đầu hướng Chúc Xuân Hòa thuyết minh, những đứa trẻ này đều sẽ được những gia đình kia nhận nuôi, từ lớn nhất đến nhỏ nhất, mỗi một đứa trẻ đều được bà an bài tốt nơi đi.
Gia đình nhận nuôi đã trải qua bà kiểm tra nhiều lần, xác nhận không lầm sau mới cùng đối phương làm tốt ước định, cho bọn họ qua xong năm sau lại đến đón đứa trẻ về nhà.
Ngay cả Chúc Xuân Hòa và Chúc Thanh Mang, bà cũng để lại cho họ một khoản tiền, dùng làm chi phí sinh hoạt tương lai.
“Chính là bọn họ rất nhiều người căn bản là không tính toán rời đi mà, mẹ vì cái gì muốn......”
Lời Chúc Xuân Hòa bị vội vàng ngắt lời: “Xuân Hòa!” Đó là lần đầu tiên Chúc Xuân Hòa từ trong ánh mắt Chúc Khanh Lương thấy tình trách cứ.
Anh nuốt xuống lời còn thừa, rũ đầu thừa nhận sự ngạo mạn của mình. Anh đã gặp qua lúc gia đình nhận nuôi đến, bọn nhỏ lòng tràn đầy chờ đợi sẽ được chọn trúng bộ dáng, càng biết sự khác biệt giữa một đứa trẻ sinh hoạt trong gia đình bình thường và một đứa trẻ vẫn luôn sinh hoạt trong cô nhi viện có thể lớn đến cỡ nào.
“Nhất thời luyến tiếc là bình thường, rốt cuộc bọn trẻ ở cái địa phương này sinh hoạt nhiều năm. Chính là vì bọn trẻ hẳn là có tương lai và tiền đồ tốt hơn, mà không phải bị nhốt tại tòa cô nhi viện này, trải qua ngày tháng khó khăn.”
Chúc Khanh Lương đem tư liệu trong tầm tay buông, trầm mặc một lát sau chuyển hướng Chúc Xuân Hòa: “Cũng như con giống nhau, từ nơi này bay ra đi. Nhưng mẹ đã không thể cho cho bọn họ trợ lực tốt hơn.”
Chúc Xuân Hòa tiến lên một bước, nắm lấy tay mẹ: “Mụ mụ, là người cho con một cái nhà, làm con từ huyện Đừng Thanh bay ra đi. Người như thế nào có thể nói loại lời này, như thế nào có thể......”
Anh rốt cuộc khóc không thành tiếng. Mẹ một lần một lần vuốt ve đầu anh, nói anh là một đồ ngốc.
“Nếu không phải vì mẹ, con căn bản không cần ăn những cái khổ đó.” Chúc Khanh Lương nói liên miên những lời tự trách.
Chúc Xuân Hòa lau một phen nước mắt, nguyên lai bà còn nhớ thương những chuyện đó, đại một đổi chuyên nghiệp, vì tiền đi bán tin tức tố.
Không ngừng những chuyện đó, còn có tất cả gian khổ và khốn khổ Chúc Xuân Hòa một đường đi tới.
“Lúc trước rõ ràng có người muốn nuôi con, đem con dẫn đi, vì cái gì không đi, vì cái gì muốn đổi ý, vì cái gì muốn từ nhà ga chạy về tới ôm mẹ nói, mụ mụ, con không đi nữa. Vì cái gì đâu, Xuân Hòa?”
Tay mẹ Chúc lặp lại vuốt ve trên mặt anh: “Mẹ quá ích kỷ, lúc ấy con vừa trở về mẹ liền không nghĩ buông con rời đi, là mẹ thực xin lỗi con.”
Chúc Xuân Hòa còn nhớ rõ, lúc ấy anh mới học tiểu học.
Khi đó cô nhi viện hiệu quả và lợi ích không tốt, nuôi không được nhiều đứa trẻ, mẹ Chúc đành phải từng nhà đi tìm gia đình nhận nuôi thích hợp đem bọn nhỏ trước đưa qua.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại Chúc Xuân Hòa và Chúc Thanh Mang hai đứa. Chúc Thanh Mang thành tích không tốt ít được người chọn lựa.
Chúc Xuân Hòa thành tích tốt một đống lớn người đều muốn nhận nuôi anh, mẹ Chúc lại lạnh mặt cự tuyệt một nhà lại một nhà.
Sau này Chúc Xuân Hòa mới hiểu được, mẹ lo lắng những người vị lợi tâm quá nặng nuôi không tốt anh.
Rốt cuộc có một đôi vợ chồng điều kiện các phương diện đều không tồi, người cũng rất tốt tới cửa, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Chúc Xuân Hòa, muốn nhận nuôi anh.
Mẹ Chúc ngay từ đầu cũng không đồng ý, chính là chịu không nổi lòng thành của đôi vợ chồng kia, cũng là thật sự thích Chúc Xuân Hòa, bà cũng liền nhả ra.
Sau khi xác nhận ý kiến của Chúc Xuân Hòa xong, vào một buổi chiều xuân trời trong nắng ấm, vợ chồng định mang xe đến đón Chúc Xuân Hòa cùng nhau về nhà.
Người mẹ mới dắt tay Chúc Xuân Hòa từng bước một mang anh rời khỏi cô nhi viện, nhưng anh chỉ nhớ rõ nước mắt của mẹ Chúc lưu lại trên mặt anh lúc đưa anh đi.
Vì cái gì người lớn tổng phải làm chuyện trái ngược với tâm ý của chính mình, Chúc Xuân Hòa suy nghĩ cả một đường đều không có nghĩ rõ.
Đứng ở phòng chờ xe, Chúc Xuân Hòa mờ mịt nhìn quanh thân người lui tới, nhớ tới rất nhiều chuyện.
Anh lung lay tay người mẹ mới, hỏi bà một vấn đề: “Các người muốn giúp tôi đổi tên sao?”
Người mẹ mới đương nhiên nói: “Sẽ, con về sau chính là đứa trẻ của nhà chúng ta.”
Liền ở cái nháy mắt đó Chúc Xuân Hòa buông lỏng tay đối phương. Anh muốn cả đời là Chúc Xuân Hòa, anh rõ ràng là muốn cả đời làg Chúc Xuân Hòa.
Ý niệm này thúc đẩy anh từ bên cạnh đôi vợ chồng kia chạy trốn. Anh chạy phi nhanh, sợ chậm một bước liền phải biến thành người khác.
Anh thở hồng hộc chạy vào trong cô nhi viện, cùng mẹ Chúc thần sắc hạ xuống bốn mắt nhìn nhau.
Mẹ không biết anh vì cái gì sẽ trở về. Nhưng Chúc Xuân Hòa biết, anh lựa chọn người này làm mẫu thân của hắn, anh phải làm Chúc Xuân Hòa.
Cả đời này của anh, chỉ biết trở thành Chúc Xuân Hòa.
Ngày đó mẹ Chúc ôm anh thoải mái khóc một hồi, từ nay về sau không còn có đề cập muốn đem Chúc Xuân Hòa tiễn đi.
Chúc Xuân Hòa cũng không biết chuyện đôi vợ chồng kia sau đó giải quyết như thế nào, chỉ mơ hồ nhớ rõ mẹ đã xin lỗi người ta thật lâu, mới thành công đem người khuyên trở về.
Một năm sau mùa đông, Chúc Xuân Hòa nghe nói nhà đó có chính đứa trẻ của mình, mẹ Chúc còn ôm anh thật lâu, còn bảo may mà anh chạy về.
Rõ ràng lúc ấy đang may mắn, nhưng hiện tại bà lại đang nói lời xin lỗi.
“Không cần nói xin lỗi, người không có lỗi với con.” Chúc Xuân Hòa dùng hết toàn lực nói cho mẹ Chúc, bà chưa từng làm sai cái gì, ngược lại bà đã làm được đủ tốt: “Không cần lại trách móc nặng nề chính mình mụ mụ, lúc người mới nhặt được con không phải cũng mới hơn hai mươi tuổi sao?”
Chúc Xuân Hòa khó có thể tưởng tượng lúc ấy người mẹ trẻ tuổi đã làm thế nào để mở nhà cô nhi viện này, nhất định rất khó.
Hai mắt anh bị nước mắt làm cho mơ hồ: “Nhưng vì cái gì người hiện tại muốn đem cô nhi viện đóng cửa vậy?”
Chúc Khanh Lương thở ra một hơi sâu: “Bởi vì, mẹ đã kham không nổi nữa.” Nuôi con yêu cầu tiêu phí rất nhiều thời gian, tinh lực.
Sự duy trì tài nguyên chính phủ huyện Đừng Thanh có thể cho thiếu chi lại thiếu. Đại bộ phận tiền khoản đều là từ Chúc Khanh Lương tự mình kiếm.
“Nếu là vấn đề tiền, con có thể ——”
“Con có thể cái gì?” Chúc Khanh Lương xoay đầu lại nhìn về phía anh: “Là đi nhờ bạn bè con hỗ trợ gây quỹ, hay là lại đi bán một lần tin tức tố?
Xuân Hòa, mẹ đã nói cho con, hãy vì chính mình suy xét nhiều hơn, không cần lại quản nhà cô nhi viện này. Tiền bất quá là một phương diện mà thôi, là mẹ, là mẹ không muốn lại tiếp tục.”
Bà cố tình quay người đi, đem Chúc Xuân Hòa ngăn cản bên ngoài: “Con trước đi ra ngoài đi, cùng những đứa trẻ đó nói chuyện cho tốt. Đây là năm cuối cùng chúng ta ở cô nhi viện, mọi người đều phải vui vui vẻ vẻ.”
Từ nhỏ đến lớn phàm là chuyện mẹ Chúc đã quyết định không ai có thể thay đổi. Chúc Xuân Hòa ủ rũ cụp đuôi rời đi văn phòng bà.
Đối mặt nhiều cặp mắt mong chờ, anh chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra tươi cười: “Đều đi về trước nghỉ ngơi đi, mụ mụ nói ngày mai làm đồ ăn ngon cho mọi người.”
Những đứa trẻ sinh hoạt ở cô nhi viện hiểu xem mặt đoán ý nhất. Bọn họ từ phản ứng của Chúc Xuân Hòa nhìn trộm ra một vài, mỗi đứa trầm mặc tản ra, chỉ để lại đầy đất nước mắt non nớt.
Chúc Xuân Hòa lẻ loi đứng ở trong sân, tay đỡ rương hành lý trũng xuống, vẫn còn có chút hoảng hốt nhìn về phía hết thảy quen thuộc xung quanh.
Cái năm này qua đi, nơi này hết thảy đều sẽ không còn tồn tại. Anh sẽ mất đi cái nhà tồn tại ở huyện Đừng Thanh này, trở thành lục bình phiêu bạc.
Anh ngước mắt nhìn về phía vị trí văn phòng mẹ Chúc ở lầu hai. Cảm xúc khó có thể miêu tả lan tràn dưới đáy lòng, không tự chủ được mà nắm chặt điện thoại.
