GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 51

Đây không nghi ngờ là một cái Tết náo nhiệt nhất, phong phú nhất Chúc Xuân Hòa từng trải qua ở cô nhi viện.

Chúc Khanh Lương đã dốc hết sức muốn vì bọn nhỏ, bao gồm Chúc Xuân Hòa, lưu lại một đoạn hồi ức tốt đẹp.

Bọn trẻ có lẽ có thể toàn tâm toàn ý đắm mình vào đó, nhưng Chúc Xuân Hòa thì không.

Anh luôn một tấc cũng không rời rúc vào bên cạnh mẹ, như là trở lại khi còn nhỏ, anh lại thành chú trùng theo đuôi nhỏ bé của mẹ.

Mẹ đưa đầu ngón tay chấm trán anh, hỏi anh sao không ra ngoài chơi.

Chúc Xuân Hòa nói cho bà: “Bởi vì con muốn bầu bạn với người.” Chúc Khanh Lương không chịu nói cho Chúc Xuân Hòa nơi mình muốn đi sau khi cô nhi viện đóng cửa.

Chúc Xuân Hòa đã thử trộm lẻn vào văn phòng mẹ Chúc để tìm kiếm manh mối, cuối cùng không tìm được manh mối mà trái lại bị phạt đi quét tước vệ sinh.

“Mụ mụ, người thật sự không thể nói cho con sao?” Chúc Xuân Hòa dựa đầu vào đùi bà: “Nhưng con không nghĩ sau này đều tìm không thấy người. Con còn muốn dưỡng lão cho người mà, người nói cho con đi, mụ mụ.” Anh khắc chế lệ ý dưới đáy lòng, giương khuôn mặt tươi cười hướng mẹ làm nũng.

Nhưng chiêu này đã miễn dịch đối với mẹ Chúc. Bà vuốt ve khuôn mặt nhu thuận của Chúc Xuân Hòa, lại lần nữa cự tuyệt.

Pháo hoa tân niên nở rộ trên không huyện Đừng Thanh. Cùng thời gian năm trước, Chúc Xuân Hòa cũng cùng đại gia đình cô nhi viện cùng nhau xem pháo hoa.

Anh cùng mẹ Chúc đã cùng nhau trải qua gần hai mươi năm trong tòa cô nhi viện này, nhưng trong nháy mắt đã đến thời khắc phân biệt.

Lần đầu tiên Chúc Xuân Hòa học được ly biệt, là cùng cha mẹ thân sinh cáo biệt.

Lần thứ hai Chúc Xuân Hòa học được ly biệt, là muốn cùng mẹ nuôi của mình cáo biệt.

Nhưng anh không muốn đi, không muốn cứ như vậy không minh bạch mà bị ném xuống, bị vứt bỏ.

Anh dùng hết hết thảy sức lực và thủ đoạn muốn giữ lại trái tim mẹ Chúc, nhận được lại chỉ có sự cự tuyệt lần lượt.

Chúc Xuân Hòa không rõ vì sao Chúc Khanh Lương đột nhiên hạ quyết tâm phải rời khỏi, thậm chí không chịu nói cho anh kế hoạch tương lai của bà.

Đại niên mùng ba vừa qua, liền có các gia đình nhận nuôi đã nói trước tới cửa đón trẻ con.

Người của mỗi nhà đều mang theo bao lớn bao nhỏ quà tặng cùng lễ gặp mặt cho bọn nhỏ, (vui mừng dẫn bọn nhỏ về nhà.

Bọn nhỏ cũng muốn ôm mẹ Chúc khóc một hồi trước khi rời đi. Đứa trẻ tuổi hơi lớn thậm chí còn biết để lại điện thoại của mẹ Chúc, nói sau này nhất định sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho bà.

Mẹ đưa ra số điện thoại. Nhưng Chúc Xuân Hòa nhẹ nhàng đảo qua tờ giấy kia, lại phát hiện số điện thoại mẹ lưu lại là dãy số cũ bà đã bỏ dùng từ lâu.

Anh trầm mặc nhìn mẹ bện một cái lời nói dối thiện ý vì bọn nhỏ— căn bản sẽ không gặp lại, sau này cũng không còn có Chưa Hoa Cô Nhi Viện.

Cổng cô nhi viện người đến người đi, tới tới lui lui, cuối cùng cũng chỉ còn lại Chúc Xuân Hòa một mình.

Tựa như mở đầu của hết thảy chuyện xưa, Chúc Xuân Hòa bị vứt bỏ tại cổng cô nhi viện vứt đi này, được Chúc Khanh Lương nhặt được, trở thành đứa bé đầu tiên của nhà cô nhi viện này.

Mà hiện tại —— Chúc Khanh Lương quay đầu nhìn về phía anh: “Xuân Hòa, con tính toán khi nào trở lại trường đây? Hẳn là sắp khai giảng.”

Chúc Khanh Lương muốn hoàn toàn đưa đứa bé đầu tiên này rời đi.

Chúc Xuân Hòa cắn chặt răng, không nói một lời. Anh không rõ vì sao Chúc Khanh Lương phải làm chuyện quyết tuyệt như vậy.

Anh hít hít mũi, nỗ lực thả lỏng cảm xúc, lại không có kết quả. Nước mắt đổ rào rào mà lăn xuống đầy đất.

Mẹ Chúc giơ tay giúp anh lau nước mắt, nói liên miên những chuyện từ trước: “Lớn như vậy người vẫn là giống nhau như còn bé mà khóc. Con khi còn nhỏ liền rất hay khóc, còn thích trốn đi một mình trộm mà khóc, hỏi con vì sao khổ sở cũng không chịu nói cho mẹ, liền chỉ biết mà rơi nước mắt.

Mẹ lúc ấy đặc biệt lo lắng đôi mắt con sẽ khóc hư rớt, còn hảo a, đôi mắt không hư, còn lớn lên thật xinh đẹp.” Chúc Khanh Lương ôm mặt anh: “Xuân Hòa, hiện tại khóc sẽ có người giúp con lau nước mắt sao?”

Sẽ có người quý trọng mà ôm mỗi một giọt nước mắt của con, ý đồ giúp con vuốt phẳng nếp uốn sinh ra trong lòng sao?

Sẽ có người hiểu được mỗi một giọt nước mắt con chảy xuống, hơn nữa hướng con thề sau này đều sẽ không lại làm con rơi lệ sao?

Bà nhìn Chúc Xuân Hòa, không yên tâm mà một lần một lần dùng hai mắt và trái tim mình đi tìm kiếm đáp án —— bà muốn biết bảo bối của mình có được người đối đãi tốt hay không.

“Xuân Hòa, con vĩnh viễn đều là bảo bối nhất, là đứa trẻ yêu nhất của mẹ, biết không?”

Chúc Xuân Hòa liên tục gật đầu. Anh biết, anh đương nhiên biết.

Từ ngày đầu tiên tiến vào cô nhi viện anh liền biết. Người mẹ trẻ tuổi bị anh dùng tiếng khóc vang dội giữ lại.

Không có người biết chiếu cố một đứa bé con có thể có bao nhiêu vất vả, bà sẽ mất ngủ vào ban đêm, vừa mới đi vào giấc ngủ lại bị tiếng khóc thét đánh thức.

Thời điểm gian nan nhất bà cũng từng động quá ý niệm, cứng rắn đem anh bỏ xuống, nhưng bà vẫn là không có làm như vậy, bởi vì ngày đó, đứa trẻ vừa mới bắt đầu ê a học nói ôm lấy tay bà, dùng ngôn ngữ mơ hồ không rõ kêu bà “Mụ mụ”.

Này không thể nghi ngờ là một câu nguyền rủa. Bà ôm đứa trẻ lã chã rơi lệ, không minh bạch

Bà vì đứa nhỏ này lưu lại, sau đó có càng ngày càng nhiều đứa trẻ vây quanh bên cạnh bà kêu bà “Mụ mụ”.

Mụ mụ —— Chúc Xuân Hòa hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung nhìn Chúc Khanh Lương: “Thực xin lỗi, mụ mụ.”

Là con vây khốn người, đúng không? Mụ mụ. Người vốn dĩ không cần làm mẹ con, chính là con lựa chọn người, vì thế người hảo tâm lưu lại, làm mẫu thân của con.

Chúc Khanh Lương hơi hơi ngơ ngẩn, nước mắt không tự giác chảy ra. Bà một tay ôm chặt Chúc Xuân Hòa: “Không cần nói xin lỗi, không cần cùng mẹ nói xin lỗi, Xuân Hòa. Này không phải lỗi của con, không phải.”

Nhưng Chúc Xuân Hòa ghé vào trên vai bà, tới tới lui lui mà nói thực xin lỗi, đem trái tim bà đều xoa nát.

“Con biết mà, người không thuộc về nơi này, mụ mụ, người cũng muốn từ nơi này bay đi, đúng không?” Chúc Xuân Hòa nắm chặt quần áo Chúc Khanh Lương, nhỏ giọng hướng bà xác nhận.

Tay Chúc Khanh Lương đang chụp vỗ Chúc Xuân Hòa nhẹ nhàng dừng lại: “Uhm, mụ mụ cũng muốn từ nơi này bay đi.”

 

back top