Chúc Xuân Hòa nghe được tiếng ca của Hà Thôn liền sẽ nhớ tới quá khứ của chính mình. Vô số đêm bị khói mù bao phủ, may mắn còn có âm nhạc có thể cho anh lực lượng.
Tiếng vỗ tay che trời lấp đất, tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng đồng loạt vọt tới trên đài, vây quanh vị ngôi sao vạn người yêu thích kia.
Mà Hàn Tư chỉ cảm thấy ầm ĩ. Hắn mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm người đàn ông trên đài, tinh tế đánh giá giá trị mị lực của đối phương, tự hỏi Chúc Xuân Hòa rốt cuộc thích hắn cái gì.
Không cách nào đưa ra kết luận bình thường, đành phải chuyển lực chú ý, một lần nữa đặt trở lại trên người Chúc Xuân Hòa.
Chúc Xuân Hòa nhìn qua muốn khóc, khóe miệng xuống phía dưới, lộ ra thần sắc bị cảm động sâu sắc, liều mạng lay động gậy cổ vũ trong tay.
Bởi vì ngồi ở hàng phía trước, anh rất dễ dàng nhận được cơ hội đối diện với thần tượng. Chúc Xuân Hòa hưng phấn bắt lấy quần áo Hàn Tư, kích động nói: “Anh ấy vừa rồi có phải hay không nhìn thấy tôi, có phải hay không!”
Âm thanh fans hội tụ vào nhau. Hàn Tư áp xuống bực bội trong ngực, nỗ lực duy trì thể diện.
Cái này có tính là vác đá nện vào chân mình không? Hàn Tư nhớ tới một loạt chuẩn bị kế tiếp của chính mình, càng thêm bực bội.
Chúc Xuân Hòa lúc này đã không rảnh bận tâm trạng thái của Hàn Tư. Mỗi bài hát Hà Thôn hát lên đều mang theo hồi ức của anh về quá khứ. Anh nhịn không được rớt xuống nước mắt, đem gậy cổ vũ thật sâu ấn ở ngực.
Âm thanh mỏng manh lại rõ ràng vô cùng trong tai Hàn Tư. Hắn vội vàng quay đầu đi, nhìn hốc mắt đỏ bừng của Chúc Xuân Hòa đột nhiên muốn thở dài.
Thật là bại cho tôi, triệt triệt để để, hoàn hoàn toàn toàn mà thua. Trong trận thi đấu này, hắn thua rối tinh rối mù. Hàn Tư lau nước mắt anh: “Đừng khóc, đừng khóc, Xuân Hòa. Mỗi giọt lệ em rơi chỉ có tôi có thể thấy.”
Cả một buổi biểu diễn, Chúc Xuân Hòa chuyên chú với thần tượng trên đài, hoàn toàn không phát hiện động tác nhỏ của Hàn Tư ngồi ở một bên.
Hát xong bài hát cuối cùng, trong sân khấu vang lên tiếng “Encore” đồng đều. Chúc Xuân Hòa cũng dùng sức kêu.
Anh mong đợi giấc mộng đẹp này vĩnh viễn sẽ không kết thúc, nhưng tựa như phép thuật của Cô bé Lọ Lem chỉ có thể liên tục đến mười hai giờ, anh cũng phải từ trong giấc mộng này tỉnh lại.
Hà Thôn xuống đài, buổi biểu diễn chính thức kết thúc. Đèn trong sân khấu trong giây lát sáng lên, đánh thức tất cả những người đang đắm chìm trong mộng.
Chúc Xuân Hòa ngơ ngác ngồi tại chỗ, chậm rãi thở ra một ngụm khí nhẹ. Chỗ ngồi bên cạnh lục tục trống không, giống như một hồi pháo hoa long trọng hạ màn.
Nhưng Hàn Tư vẫn cứ ngồi trên vị trí, không có hành động phải rời đi. Chúc Xuân Hòa cũng đi theo ngồi xuống: “Hàn Tư, chúng ta không đi sao?”
“Lại chờ một lát đi, hiện tại quá đông đúc.” Hàn Tư đưa ra một đáp án hợp tình hợp lý. Chúc Xuân Hòa gật đầu xưng phải.
Chính là Chúc Xuân Hòa trăm triệu không nghĩ tới, chờ đến khi các nhân viên khác đều từ sân khấu rời đi xong, Hà Thôn cư nhiên sẽ một lần nữa quay lại nơi sân.
Anh lúc này mới ý thức được, tất cả những điều này đều là Hàn Tư an bài. Hà Thôn ngồi vào bên cạnh vị trí anh, dùng tiếng Trung không quá thuần thục chào hỏi anh.
Chúc Xuân Hòa vội vàng chào hỏi người đó, lại khẩn trương lại kích động mà tự giới thiệu, nói với anh ấy bài hát mình thích nhất là bài nào.
Hà Thôn mặt mang mỉm cười mà nghe những câu nói dần dần đánh mất logic của anh, thậm chí vì anh một lần nữa hát lại bài hát anh thích nhất, ca khúc đã từng bầu bạn anh vượt qua vô số đêm cô độc.
“Muốn cùng nhau chụp một tấm ảnh không?” Hà Thôn chủ động đề nghị.
Chúc Xuân Hòa đương nhiên không có ý kiến, đưa điện thoại di động cho Hàn Tư, nhờ hắn hỗ trợ chụp một tấm chụp ảnh chung.
Sau đó lại từ nhân viên công tác của Hà Thôn chụp một tấm Polaroid. Hà Thôn đem ảnh chụp có chữ ký đưa cho Chúc Xuân Hòa, chúc phúc anh tương lai hết thảy đều tốt.
Nâng niu ảnh chụp có chữ ký rời đi sân khấu, Chúc Xuân Hòa vẫn cảm thấy chính mình đang ở trong cảnh trong mơ.
Nhưng anh rõ ràng biết tất cả những điều này đều không phải mộng, có người giúp anh kéo dài phép thuật của Cô bé Lọ Lem.
Chúc Xuân Hòa đem ảnh chụp có chữ ký nhét vào mặt sau điện thoại di động, xoay người hướng Hàn Tư mở ra hai tay, bị ôm chặt vào trong lòng ngực: “Cảm ơn anh a, Hàn Tư.”
Tim anh cùng tim Hàn Tư kề sát ở một khối, cộng đồng run rẩy.
Hàn Tư ghé vào tai anh thấp giọng nói: “Sẽ không có lần nữa.” Hắn không cách nào hình dung tâm trạng của mình khi nhìn Chúc Xuân Hòa cùng một người đàn ông khác sóng vai mà đứng chụp ảnh chung, muốn thuận tay đem bức ảnh kia từ điện thoại Chúc Xuân Hòa xóa bỏ rồi lại chỉ có thể từ bỏ.
Không cam lòng, không tình nguyện, phức tạp nỗi lòng nảy lên trong lòng. Em sao lại có thể đối với một người khác lộ ra thần thái và tươi cười như vậy, tôi không cho phép, tôi không thích.
Ghen tuông đang sôi trào, đang thiêu đốt.
Hắn cưỡng chế tất cả cảm xúc trào ra vào khoảnh khắc này, gắt gao quấn quanh bên cạnh Chúc Xuân Hòa.
Khóe mắt đuôi lông mày Chúc Xuân Hòa đều nhuộm ý cười: “Anh cái ông già Noel keo kiệt này.”
Nhưng mà cảm ơn anh, tuy rằng anh là cái ông già Noel keo kiệt.
Chúc Xuân Hòa dùng sức lắc lắc cánh tay cùng Hàn Tư đang đứng ở khu an kiểm từ biệt. Lần này về nhà Chúc Xuân Hòa không mời Hàn Tư đi cùng.
Hàn Tư đại để cũng biết thân phận mình không thích hợp, chỉ là lặng lẽ giúp Chúc Xuân Hòa an bài tốt toàn bộ hành trình về nhà, còn dốc lòng làm một tấm ghi chú nhét vào mặt sau điện thoại di động của Chúc Xuân Hòa.
Trên ghi chú viết chờ máy bay hạ cánh xong cần liên hệ tên họ cùng điện thoại của tài xế.
Chúc Xuân Hòa còn thấy tên và điện thoại của hắn ở chỗ ký tên, cười hì hì ghé lại gần hỏi cái này là cái gì.
Hàn Tư nói cho anh: “Là điện thoại cứu viện độc quyền của riêng em.”
“Bất kể thời gian địa điểm?”
Hàn Tư không chút do dự gật đầu.
Chúc Xuân Hòa nhận lấy tấm ghi chú, coi như bùa hộ mệnh của chính mình đặt ở mặt sau ốp lưng điện thoại.
Hiện tại anh đẩy rương hành lý tiến sân bay, vuốt ve một chút mặt sau điện thoại di động— bên trong cất ảnh chụp chung với thần tượng còn có bùa hộ mệnh do Hàn Tư chế tác.
Anh chứa đựng hạnh phúc bước lên lộ trình về nhà. Lại một năm nữa không gặp được mẹ Chúc và những người khác, cũng không biết họ thế nào.
Anh lang thang không có mục tiêu mà nghĩ, lại nghĩ tới Chúc Thanh Mang một mình một người bên ngoài.
Mới vừa bắt đầu còn ngẫu nhiên có thể thu được tin tức của Chúc Thanh Mang, đến sau lại tin tức chậm rãi biến mất.
Chỉ có trong tình huống Chúc Xuân Hòa chủ động liên hệ mới có khả năng từ miệng Chúc Thanh Mang nghe được đôi câu vài lời.
Ngôn ngữ gian tràn đầy những câu như “Yên tâm đi”, “Không sao”. Chúc Xuân Hòa không cách nào có được tin tức kỹ càng tỉ mỉ hơn, tự nhiên cũng không thể xác minh.
Anh chỉ chờ đợi lần này trở lại huyện Đừng Thanh có thể thấy Chúc Thanh Mang, tiêu trừ sự bất an loáng thoáng trong lòng.
Nhưng càng tới gần huyện Đừng Thanh, sự bất an trong nội tâm Chúc Xuân Hòa càng trầm. Anh vô cớ nắm chặt điện thoại, xua đi sự bất an.
Trằn trọc trở lại Cô Nhi Viện, nhìn thấy mẹ Chúc quen thuộc cùng cánh cửa cô nhi viện quen thuộc, cảm xúc của Chúc Xuân Hòa thả lỏng một chút.
Anh quy kết sự bất an trước đó là lo lắng khi gần quê hương. Anh kéo rương hành lý vào cửa, muốn lớn tiếng nói một câu “Con về rồi”, nhưng cảnh tượng trước mắt lại là một mảnh hỗn loạn.
Bọn nhỏ đang hoang mang lo sợ khóc nháo, thấy Chúc Xuân Hòa trở về mới chân chính tìm được người tâm phúc giống nhau, một tổ ong hướng lên trên vây quanh, mồm năm miệng mười nói về sự tình.
Tiếng cãi cọ ầm ĩ làm đại não Chúc Xuân Hòa hỗn loạn. Anh không thể không kêu dừng ồn ào này, từ trong đám người chọn ra một đứa trẻ tuổi tác hơi lớn, hơi bình tĩnh đến trước người, dò hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đứa trẻ lớn lau một phen nước mắt trên mặt: “Mụ mụ nói cô nhi viện muốn đóng cửa, muốn đem chúng con đều tiễn đi.”
Nói xong, trong ánh mắt lại không thể che được nước mắt, lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Chúc Xuân Hòa gian nan lý giải những lời này: Đều tiễn đi? Mụ mụ không cần bọn họ sao? Vì cái gì?
Anh lập tức truy vấn mẹ Chúc hiện tại ở nơi nào. Đứa trẻ lớn thút tha thút thít nức nở nói: “Mụ mụ ở bên kia văn phòng.”
