Chương 23: 23 Này không phải là bạn bè Mộ Dung Việt đi?
Khi Hứa Vị tỉnh lại, anh cau mày trước tiên. Khi ký ức dần dần sống lại, cơ thể đang căng thẳng của anh mới thả lỏng ra. Anh xoay mặt sang một bên, vùi vào gối.
Quá mất mặt.
Quá mất mặt! Lại có thể hôn nhau rồi ngủ thiếp đi. Hứa Vị khó tin nổi.
Anh nghiêm túc nhìn nhận lại vấn đề, thậm chí cân nhắc đến khả năng đại não thiếu oxy mà ngất xỉu. Tuyệt đối không liên quan đến thích.
Đó rõ ràng chỉ là tiếp xúc đơn giản, không có cái cảm giác điện giật mà các câu chuyện tình yêu hay mô tả, tim anh đập cũng vô cùng ổn định. Hứa Vị bình tĩnh lại, gỡ cánh tay đang đặt trên eo mình ra.
Mộ Dung Việt lại nhích đến gần hơn. Hứa Vị nhíu mày: “Tôi phải đưa em gái đi học.”
Mộ Dung Việt ôm lấy anh, như làm nũng mà đè trọng lượng cơ thể mình lên: “Để Thư ký Nhậm đưa đi.”
Hứa Vị đang định từ chối, lại nghe hắn nói: “Tôi phải về tổng bộ Cửu Xuyên.”
Chuyện này Hứa Vị lại không mấy ngoài ý muốn. Trên thực tế, Mộ Dung Việt có thể hai tuần không quay về đã rất hiếm lạ.
Cân nhắc đến sau khi Mộ Dung Việt về tổng bộ Cửu Xuyên, số lần bọn họ gặp mặt sẽ chợt giảm, Hứa Vị cuối cùng vẫn là dung túng hắn ôm mình tiếp tục nằm, chỉ gửi tin nhắn cho em gái.
Chờ Hứa Oánh ra cửa đi học, Mộ Dung Việt mới ưu nhã đứng dậy.
Hứa Vị nhìn hắn ở phòng vệ sinh chật hẹp rửa mặt đánh răng, lòng phức tạp.
Từ gạch men sứ màu trắng có vết rạn đến chiếc áo ngủ lụa tơ tằm ẩn hoa văn, tàng quang trên người Mộ Dung Việt, tạo ra cảm giác đối lập rõ rệt. Anh bình tĩnh nhìn một lúc, dâng lên một xúc động: “Anh biết không? Não yêu đương không có kết cục tốt.”
Mộ Dung Việt rất tán đồng: “Đúng vậy.”
“May mà cả hai chúng ta đều không phải là não yêu đương.”
Hứa Vị đứng thẳng người, sự đa sầu đa cảm chuyển thành không thể tin nổi: “Anh không phải?!”
“Đương nhiên tôi không phải. Sao em lại kinh ngạc như vậy? Chẳng lẽ em cho rằng, em hy vọng tôi là não yêu đương?”
Mộ Dung Việt trên mặt hiện lên kinh ngạc, hiểu rõ, cuối cùng dừng hình ảnh vì áy náy: “Thực xin lỗi bảo bối, tôi không thể làm não yêu đương, phải có trách nhiệm với người nhà của tôi, công ty của tôi.”
“Nhưng tôi là thật sự yêu em.”
Hứa Vị đối với điều này cảm thấy nghi ngờ sâu sắc: “Anh tốt nhất không phải.”
Anh không dám cam đoan về sau sẽ không đem Mộ Dung Việt một chân đá văng ra.
Mộ Dung Việt tự hỏi: “Tôi ngẫu nhiên có thể là, vì em...”
Hứa Vị lớn tiếng ngăn cản: “Đừng!”
“Đừng!” Hứa Vị tha thiết nói: “Chúng ta như bây giờ là tốt rồi.”
Không cần làm chuyện đổ thêm dầu vào lửa.
Mộ Dung Việt cười thấu hiểu: “Bảo bối, em quá chiều tôi rồi.”
Hứa Vị tuyệt vọng đầu hàng: “Đúng, đúng, đúng.”
Cảm giác Mộ Dung Việt về tổng bộ Cửu Xuyên công tác cũng là chuyện tốt.
·
Nếu không đem hắn mang lại đây nói.
Hứa Vị thật không nghĩ tới, quyết định anh đưa ra lúc 7 giờ, 9 giờ đã hối hận.
Sau khi xuống xe, anh cứ cọ cọ đi chậm chạp cùng Mộ Dung Việt vào trong, vừa đi vừa tự kiểm điểm.
Mộ Dung Việt nói phải về tổng bộ Cửu Xuyên, nhưng chưa hề nói là về một mình.
Anh sớm nên biết điều đó. Mộ Dung Việt sẽ không ngược đãi bản thân mình.
Anh cũng nghĩ đến chuyện từ chối, nhưng bất đắc dĩ điều kiện Mộ Dung Việt đưa ra quá mức mê người.
“Cửu Xuyên gần đây có một trò chơi thẻ bài sắp phát hành, đến xem một chút không?”
Dù vẻ mặt Hứa Vị lạnh lùng, anh cũng không nói nên lời từ chối.
Chỉ là bị chơi một vố, trong lòng không thoải mái lắm, muốn giữ khoảng cách với Mộ Dung Việt để bày tỏ sự phản đối.
“Bảo bối?” Mộ Dung Việt dừng bước, ngăn lại thư ký đang thì thầm bên cạnh, xoay người xác định bóng dáng Hứa Vị: “Sao đi chậm thế? Không khỏe à?”
Hắn nói xong đã chạy tới bên cạnh Hứa Vị.
Hứa Vị mỉm cười: “Không có.”
Anh không có dũng khí đi xem vẻ mặt thư ký và biểu cảm người qua đường, tích cực nói: “Chúng ta nhanh chóng lên lầu đi.”
Anh thật không còn chiêu gì.
Mộ Dung Việt: “Tôi đưa em đến bộ phận trò chơi trước.”
Hứa Vị: “Tôi tự đi là được. Anh không phải còn rất nhiều công việc cần xử lý sao?”
Mộ Dung Việt: “Những thứ này không quan trọng bằng em.”
Hứa Vị: “Không phải anh nói anh phải có trách nhiệm với công ty sao?”
Mộ Dung Việt nghiêng đầu hỏi anh: “Giận dỗi à?”
“Không có.” Hứa Vị hết đường chối cãi: “Tôi thật sự cảm thấy công việc tương đối quan trọng.”
“Ân.” Mộ Dung Việt gật đầu, dặn dò Thư ký Nhậm: “Đi đến bộ phận trò chơi trước.”
“Bảo bối, thực xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh cơ cấu công việc, về sau dùng nhiều thời gian hơn để bồi em.”
Thôi, đừng nói nữa.
“Tôi tin tưởng anh.” Hứa Vị liền từ chối nói cũng không quá dám nói, sợ Mộ Dung Việt nghĩ lầm anh đang nói mát.
Sao nên tự hỏi thời điểm bất động đầu óc? Không nên nghĩ nhiều thời điểm một hai phải làm đọc hiểu?
Hứa Vị suy nghĩ một chút, quyết đoán từ bỏ. Ý tưởng của Mộ Dung Việt đâu phải là người bình thường có thể đoán được.
May mắn là, Mộ Dung Việt đưa anh đến bộ phận trò chơi, liền lưu luyến không rời rời đi.
Chỉ để lại Thư ký Hách chăm sóc anh.
Hứa Vị đối diện với vô số ánh mắt tò mò, giữ mặt lạnh.
“Các bạn cứ tiếp tục đi, đừng bận tâm đến tôi.”
Anh ở lại bộ phận trò chơi Cửu Xuyên vài ngày, điều đó là hợp tình hợp lý. Đây là tiền bồi thường tổn thất tinh thần.
Đồng thời anh còn phát hiện, chỉ cần vẻ mặt anh đủ khó coi, sẽ không có ai dám nói những lời mê sảng trước mặt. Trừ Mộ Dung Việt ra.
Hứa Vị vô cùng hài lòng với hiện trạng, còn tốt bụng điều chỉnh một chút. Anh quay trở lại tầng trên vào lúc Mộ Dung Việt sắp tan ca, như vậy có thể tránh việc đồng nghiệp bộ phận trò chơi phải giả vờ làm việc dưới mí mắt sếp.
Ước chừng thời gian gần giống nhau, Hứa Vị đứng dậy đi thang máy lên lầu.
Vừa đẩy cửa văn phòng ra, liền nghe thấy tiếng nói bất mãn truyền đến từ bên trong.
“Cái gì? Anh lại để cậu ta ở Cửu Xuyên làm việc? Nhỡ đâu cậu ta là gián điệp thương mại thì sao?”
“Cái Hứa Vị đó rốt cuộc đã rót thuốc mê gì vào anh vậy?”
“Anh Việt, anh tỉnh táo một chút đi, cậu ta chính là muốn lợi dụng anh thôi.”
“Đúng vậy, người này khẳng định là đào mỏ. Nói không chừng bối cảnh thân phận của cậu ta đều là giả, chỉ vì lừa gạt tình cảm anh.”
Hẳn là nên gõ cửa.
Hứa Vị nghĩ.
Bất quá những người này nói nói bậy không khóa cửa, cũng không thể trách hắn đi?
Hứa Vị ngước mắt quét qua tình hình trong văn phòng, vô cùng kinh ngạc.
Đây không phải là bạn bè Mộ Dung Việt đi?
Bạn bè bình thường như vậy, Mộ Dung Việt lại có tới ba người?
Không đúng.
Hứa Vị lại nhìn màu tóc bọn họ. Đỏ, vàng, xanh lá — không đúng lắm đi?
Mộ Dung Việt gần như là người đầu tiên chú ý tới anh: “Bảo bối, em về rồi.”
Ba người đang ngồi hoặc đứng, lưng quay về phía Hứa Vị đồng thời quay đầu lại, đánh giá Hứa Vị một lượt từ trên xuống dưới.
“Thật bình thường a. Thật không biết cậu coi trọng cậu ta cái gì?”
“Này, nghe nói cậu có một người ba ngồi tù, một người mẹ yếu đuối, còn có một đứa em gái bị bệnh? Thật hay giả?”
“Mày có phải là ngốc không? Làm trò trước mặt bọn mình, giả cậu ta cũng phải nói là thật.”
“Cũng đúng.”
Hứa Vị trước tiên nhìn về phía Mộ Dung Việt.
Mộ Dung Việt vừa đóng nắp bút máy lại: “Tôi hy vọng các cậu xin lỗi vợ tôi.”
“Các cậu không thích cậu ấy tôi thật cao hứng, nhưng các cậu nên tôn trọng cậu ấy.”
Hứa Vị: ...
Cao hứng đâu?
Ba vị bạn bè kia hiển nhiên cũng không vui: “Không cần thiết đi? Cậu ta còn muốn cái tôn trọng gì?”
Mộ Dung Việt lắc đầu: “Không thích cậu ấy là mắt nhìn các cậu kém, không tôn trọng cậu ấy là phẩm chất các cậu thấp.”
Địch nhân hay là bạn bè, Hứa Vị có chút phân không rõ.
Địch hữu không muốn thừa nhận phẩm chất mình thấp xụ mặt xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
Mộ Dung Việt: “Không thành ý.”
“Cậu ta một cái nhà quê...”
“Ai —”
Ba người trao đổi thần sắc, mở miệng với ý đồ không tốt: “Thực xin lỗi, Hứa Vị, chúng ta không nên nói cậu như vậy.”
“Để tỏ vẻ xin lỗi, để cho chúng ta mời cậu ăn một bữa cơm đi.”
Hứa Vị mặt vô biểu tình cự tuyệt: “Không cần.”
Hắn rất giống ngốc tử sao?
Mộ Dung Việt lại khuyên anh: “Bảo bối, bọn họ không có ý xấu gì, chỉ là hơi ngốc một chút thôi. Em đừng chấp nhặt với họ, cứ tha thứ cho họ đi.”
Hỏng rồi, Mộ Dung Việt là ngốc tử.
Tóc xanh mở miệng nói: “Đúng vậy, chị dâu.”
“Cậu cứ cho bọn mình một cơ hội đền bù đi.”
Hứa Vị nhìn Mộ Dung Việt: “Được.”
Địa điểm ăn cơm ở nhà tóc đỏ, Hứa Vị đã vô lực vạch trần hắn.
Xe vừa mới ngừng ở gara nhà hắn, tóc đỏ liền khoa trương kêu lên: “Mày may mắn thật đấy. Xe thể thao mới của tao vừa được giao đến hôm nay, Bugatti Chiron, giới hạn 500 chiếc toàn cầu. Thế nào? Trông rất ngầu phải không? Có thể cho mày ngồi vào chụp ảnh.”
Hắn tay đặt ở mui xe, đầy mặt viết sự khinh thường.
Hứa Vị nhìn Mộ Dung Việt không có phản ứng gì, cười: “Rất ngầu.”
“Cho tôi lái thử đi.”
Tóc đỏ sững sờ: “Hả?”
Hứa Vị nhướng mày: “Không được sao? Thật keo kiệt.”
Tóc đỏ biện giải: “Tao không phải, tao... Mày làm sao dám chứ? Mày có phải là không biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không?”
Thế nhưng mở miệng là đòi lái? Thật không biết xấu hổ a.
Mộ Dung Việt nhíu mày nhìn chiếc xe thể thao vừa ngang eo mình: “Bảo bối, em thích à? Loại xe này lái không thoải mái đâu.”
Hứa Vị mỉm cười: “Thích.”
“Hảo đi.” Mộ Dung Việt liền quay đầu lại nói với Tóc đỏ: “Cho vợ tao mượn lái vài ngày đi.”
Tóc đỏ nói năng lộn xộn: “Không phải, tao... Không được! Đây là xe mới của tao! Bảo bối của tao! Cậu ta dựa vào cái gì chứ?”
Mộ Dung Việt khuyên hắn: “Đừng keo kiệt như vậy.”
“Những thứ này đều là vật ngoài thân. Nó chẳng lẽ quan trọng hơn tình cảm giữa chúng ta sao?”
Tóc đỏ nước mắt lưng tròng, hướng ánh mắt cầu cứu về phía hai vị bạn tốt khác.
