Chương 22: 22 “Ta Là Ngốc Tử.”
“Không có thời gian.”
“Gần đây đều rất bận, qua một thời gian nữa rồi nói sau.” Hứa Vị nhanh chóng cự tuyệt, còn thay tương lai mình cũng cự tuyệt, sợ chậm một giây bị Mộ Dung Việt an bài.
Mộ Dung Việt: “Em không muốn thấy bọn họ?”
Mộ Dung Việt luôn là thập phần nhạy bén vào thời điểm nên trì độn.
Hứa Vị chần chờ mấy giây, phá lệ lựa chọn trực tiếp cự tuyệt: “Không muốn.”
Nếu bạn bè Mộ Dung Việt là người bình thường, từ cuộc điện thoại vừa rồi không khó nghe ra là giả không tốt, khẳng định không thể thấy.
Nếu bạn bè Mộ Dung Việt không phải người bình thường —— kia càng không thể thấy!
Ánh mắt Hứa Vị kiên định.
Mộ Dung Việt sảng khoái gật đầu: “Vậy không thấy.”
Hứa Vị vốn tưởng rằng sẽ có khúc mắc, không nghĩ tới Mộ Dung Việt thật sự không đề cập chuyện này nữa, ngược lại hỏi tới công việc buổi chiều của hắn.
Hứa Vị lấy ra văn kiện cố ý lấy ra: “Giám đốc Lư đưa cho tôi phương án và ngân sách tuyên truyền, tôi cảm giác có chút vấn đề.”
“Em xử lý như thế nào?” Mộ Dung Việt lật xem, từng tờ một, tốc độ rất nhanh.
Không nghe được đáp án, tầm mắt hắn dời đi khỏi con số: “Bảo bối, sao vậy?”
Hứa Vị có chút khó mở miệng: “Tôi kêu bọn họ viết lại.”
Mộ Dung Việt khom lưng, chuyển máy tính qua nhìn lịch sử trò chuyện, sắc mặt biến hóa, ánh mắt cũng sâu thẳm lên.
Hứa Vị tim nhắc lên, căng thẳng hỏi hắn: “Như vậy không thích hợp?”
Hắn chưa từng gặp qua loại tình huống này, nhưng hắn gặp qua rất nhiều ông chủ, vì thế chọn một loại biện pháp vô cùng súc sinh nhưng hữu hiệu.
Mộ Dung Việt cảm khái: “Bảo bối, em quả nhiên rất yêu tôi.”
Hứa Vị đầy đầu nghi hoặc: “Anh từ đâu ra được kết luận đó?”
Hắn thậm chí quay đầu lại xác nhận tin nhắn mình đã gửi, một chữ liên quan đến Mộ Dung Việt cũng không có, Mộ Dung Việt làm sao lại khái lên được?
Mộ Dung Việt chỉ vào mấy câu trả lời của hắn: “Em xem, em vẫn luôn cùng bọn họ giữ khoảng cách.”
Hứa Vị: “Bằng không sao?”
Hắn lại không phải Teddy.
Ngón tay Mộ Dung Việt đi xuống điểm: “Em giận tôi khi cũng chưa nói muốn tìm người khác.”
【 Hứa Vị: Làm lại Giám đốc Lư: Tổng giám đốc Hứa, là bộ phận nào có vấn đề? Ngài chỉ điểm một chút Hứa Vị: Tự xem cho kỹ Hứa Vị: Nếu ngươi nhìn không ra, tôi không ngại đổi một giám đốc phát hành mới 】
Hứa Vị hít sâu một hơi, chụp folder tới trước ngực Mộ Dung Việt: “Nếu anh nhìn không ra vấn đề, tôi không ngại đổi một bạn trai.”
“Vừa lòng sao?”
Mộ Dung Việt thuận thế đè lại tay hắn, cười khẽ: “Vừa lòng.”
Hứa Vị trừng hắn một cái, rút tay lại, không rút động.
Mộ Dung Việt liền như vậy nắm lấy tay hắn mở miệng nói lên: “Toàn bộ phương hướng đều là sai, phương thức tuyên truyền trò chơi khác nhau, bọn họ giao cho em là một bản phương án tuyên truyền vô cùng xinh đẹp, nhưng không phải là phương án nên dùng cho trò chơi làm ruộng.”
“Tiếp theo, trò chơi làm ruộng không phải vài phút là có thể làm người nhanh chóng sa vào, nó yêu cầu thời gian ủ men. Nếu là tuyên truyền phủ lượng trong văn kiện này, dòng tiền chưa kịp thu về sẽ không vượt qua được một tuần. Những báo giá này cũng không đúng...”
Hứa Vị không rảnh phân cao thấp với hắn, mở hồ sơ điện tử chiếu theo lời Mộ Dung Việt đánh dấu lên.
Mộ Dung Việt thuận miệng nói: “Mấy khoản trò chơi kinh doanh trước đây của Phi Ngư đều là do Giám đốc Lư làm tuyên truyền.”
Hứa Vị trầm tư lên.
Điểm này hắn quả thật biết, cũng tìm hiểu qua, trước đây tuyên truyền coi như không công không tội.
Lần này không biết là muốn dùng sức, hay là muốn chơi xấu.
Cũng may có Mộ Dung Việt.
Mộ Dung Việt cười ngâm ngâm tổng kết: “Bảo bối, đây là một đề bài tặng điểm.”
“Em căn bản không nỡ chia tay với tôi.”
Hứa Vị tập trung tinh thần nghe được một nửa, đau khổ che lại đầu.
Cái gì? Cái gì a?
Người sao lại có thể vừa đáng tin cậy lại vừa thái quá?
Hắn lại nhìn mắt máy tính, xem tại công lao này phần thượng, mới có sức lực qua loa Mộ Dung Việt: “Anh cảm thấy là thì là đi.”
Ngày mai còn phải đi làm.
Hứa Vị không có tiếp tục thức đêm, cho dù không quá buồn ngủ, vẫn là bò lên trên giường.
Có lẽ là ban đêm quá yên tĩnh, tiếng hít thở Mộ Dung Việt rõ ràng lên.
Hứa Vị nhắm hai mắt chậm chạp vô pháp đi vào giấc ngủ.
Trong óc xoay quanh tất cả đều là âm thanh Mộ Dung Việt, đang phục bàn công việc, đột nhiên nhảy ra một câu “Em thích tôi”.
Hơi thở đều không xong.
Một bên khác truyền đến động tĩnh, Mộ Dung Việt nhẹ giọng hỏi hắn: “Bảo bối, em có phải ngủ không được không?”
“Ân.” Nếu là Mộ Dung Việt hỏi vì sao, hắn liền nói là bởi vì hắn.
Hứa Vị vô tình nghĩ.
Không đúng.
Kia Mộ Dung Việt sẽ càng cao hứng.
Hứa Vị thở dài.
Vì cái tình huống có khả năng phát sinh này, cũng vì chính mình, hắn thà rằng không hiểu những thứ này.
Mộ Dung Việt nhích lại gần: “Em biết không? Buổi tối hôn môi xong, sẽ ngủ ngon hơn.”
Hơi thở nóng ấm dâng lên mà đến, Hứa Vị động cũng không động, thập phần lạnh nhạt: “Anh biết không? Tôi không phải ngốc tử.”
Mộ Dung Việt cười khẽ: “Tôi là.”
Hứa Vị kinh ngạc quay đầu.
Mộ Dung Việt thế nhưng có tự mình hiểu lấy?
Mộ Dung Việt nghiêm túc nói: “Vì em, tôi nguyện ý làm tình đồ ngốc.”
Giọng hắn càng ngày càng nhẹ, gần như thì thầm.
Hứa Vị: “...”
Hứa Vị ý đồ cự tuyệt: “Không...”
Không cần đem cái nồi ném cho hắn a!
Lời hắn nói bị bao phủ trong nụ hôn cực nóng.
Hứa Vị nói đến nửa chừng, miệng còn mở, mộc ngơ ngác, trong đầu chỉ hiện lên một ý niệm.
Hỏng rồi.
Mộ Dung Việt sẽ không cho rằng đây là đang mời hắn đi?
Chóp mũi Mộ Dung Việt cọ má hắn, cắn môi lưỡi hắn, tiếng nước róc rách trong lời nói mơ hồ nhưng kiên định: “Bảo bối, tôi là tự nguyện.”
Cái này còn cần nói?
Đều đỉnh đến hắn.
Tay Hứa Vị chống ở bụng Mộ Dung Việt, ngăn cách khoảng cách hai người.
Cách một lát, hắn mới phản ứng lên.
Mộ Dung Việt nói là tự nguyện làm ngốc tử.
Đều giống nhau.
