CẶP PHU PHU NGỐC NGHẾCH

Chap 24

Chương 24: 24 “Bọn họ chính là bạn thân nhất của tôi.”

 

Bạn thân không hiểu ánh mắt cầu cứu của mình, anh chàng tóc đỏ (Lúc) ấp úng: “Không phải keo kiệt đâu, là tại vì... cái đó, nên không thể cho cậu lái.”

Hứa Vị kiên nhẫn hỏi với thái độ rất điềm tĩnh: “Tại sao?”

Tóc đỏ hỏi nhỏ người bên cạnh: “Huyền Dật, tại sao?” Hứa Vị nhờ vậy mới biết tên của anh chàng tóc vàng.

“Bởi vì...” Huyền Dật chợt nảy ra ý tưởng: “Xe thể thao khác xe thường, cậu chưa lái bao giờ, không lái được đâu.” Hắn cười đắc ý với hai người bạn thân.

Mộ Dung Việt ngơ ngác: “Cái này có gì khó đâu? À, các cậu thấy khó.”

“Vợ tôi khác các cậu, cậu ấy vừa học là biết lái.”

Hứa Vị: ...

“Không cần học đâu.” Hứa Vị mặt mày xấu hổ không dám nhìn Mộ Dung Việt: “Tôi lái qua rồi.”

“Cho nên, không cần lo lắng thay tôi, tôi sẽ lái được.”

Vẻ mặt Huyền Dật bàng hoàng: “Mày lái qua bằng cách nào?”

Hứa Vị cười nhẹ: “Có lẽ là để dành cho khoảnh khắc này đi.”

“Thôi được rồi.” Anh chàng tóc xanh đột nhiên chen vào: “Lúc, chúng ta lên lầu ăn cơm trước.”

Lúc nhìn chiếc xe yêu quý của mình, không muốn bỏ cuộc dễ dàng. Thấy tóc xanh gõ gõ điện thoại, hắn cúi đầu xem tin nhắn, lập tức đồng ý: “Ăn cơm trước đi.”

Mấy thằng bạn nói có lý! Lát nữa bọn họ làm Hứa Vị xấu hổ xong, Hứa Vị còn tâm trí đâu mà đòi chìa khóa xe, sợ là cơm cũng ăn không nổi ấy chứ?

Mộ Dung Việt gọi bọn họ lại: “Khoan đã.”

“Lúc, cậu còn chưa đưa chìa khóa xe cho vợ tôi đâu.”

Hắn lắc đầu: “Sao các cậu lại quên chuyện quan trọng như vậy? May mà có tôi.”

“Phải, đúng rồi ha ha...” Tay Lúc đưa chìa khóa xe ra run lẩy bẩy.

Hứa Vị nhận lấy trong tâm trạng phức tạp.

Nhìn ba người họ lẩm bẩm ở phía trước, anh cũng thì thầm với Mộ Dung Việt ở phía sau: “Anh quen bọn họ bằng cách nào vậy?”

Mộ Dung Việt: “Bạn học cấp ba.”

Hứa Vị: “Các anh học cùng một trường cấp ba á?”

Mộ Dung Việt tuy quá tự tin, nhưng đầu óc thì rất thông minh, còn ba người này cảm giác vừa ngốc lại vừa kiêu căng.

Mộ Dung Việt: “Chỉ cần quyên đủ tiền là vào được.”

“À.” Hứa Vị hiểu ra. Trường dành cho con nhà giàu.

Đến khi ngồi vào bàn ăn, Lúc vẫn còn thất thần.

Huyền Dật thấy hắn không thể vui vẻ được, đành phải tiếp quản việc sắp xếp kế tiếp. Hắn giơ tay vỗ hai cái.

Cửa bên hông phòng ăn mở ra, một hàng đầu bếp mặc đồng phục nối đuôi nhau đi vào.

Hứa Vị nhịn cười một chút, nhưng không nhịn được, phải cúi đầu bật cười.

Bình thường thì đầu bếp sẽ vào thẳng bếp để chuẩn bị món ăn. Cái kiểu diễn kịch này... Đúng là phải trả thêm tiền.

Huyền Dật thấy Hứa Vị cúi đầu, trên mặt thoáng qua vẻ đắc ý, cố ý hỏi anh: “Chúng tôi cố ý mời đầu bếp khách sạn X về chiêu đãi cậu, cậu cúi đầu làm gì? Không xem kỹ mấy cảnh lớn như này sao? Sau này không có cơ hội gặp lại đâu.”

Hứa Vị ngẩng đầu: “Ân... Cảm ơn. Tôi thật sự không nghĩ tới.”

Cũng khá thú vị.

Mộ Dung Việt như đang suy nghĩ: “Bảo bối, em thích kiểu này sao?”

Nụ cười trên mặt Hứa Vị biến mất ngay lập tức: “Tôi đang nói lịch sự với họ đó.” Anh không yên tâm hạ giọng cảnh cáo Mộ Dung Việt: “Không được làm trò bậy bạ.”

Huyền Dật cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn chằm chằm Hứa Vị một lúc lâu, rồi nhận ra: Hắn sao lại không tự ti! Hắn không phải nên sợ sệt cúi đầu, liên tục mắc lỗi, căng thẳng làm rơi dao nĩa sao!

Không được, cứ chờ đợi nữa Hứa Vị sẽ ăn no mất.

Huyền Dật: “Hứa Vị, ngày thường cậu thích chơi gì?”

Hứa Vị: “Tôi không có nghĩa vụ phải chia sẻ.”

Huyền Dật: “Tôi không có ác ý gì, chỉ là muốn lần sau có thứ cậu biết, gọi cậu cùng chơi.” Hắn gợi ý Hứa Vị: “Ví dụ như piano, tennis, cưỡi ngựa linh tinh.”

Mộ Dung Việt cảnh giác: “Cậu rủ vợ tôi làm gì?”

Hứa Vị thở dài trong lòng. Rõ ràng không phải vì thích anh.

Huyền Dật: “Tôi đây không phải muốn dẫn cậu ta hòa nhập vào vòng chúng ta sao?”

“Hứa Vị, cậu sẽ không cái gì có thể lấy ra khoe đều không có đấy chứ?”

Hứa Vị không hề tự ti, chỉ có tò mò: “Anh có tài lẻ à?”

Huyền Dật: “Về âm nhạc thì tôi có chút hiểu biết, từng học ở Học viện Âm nhạc Berkeley mấy năm thôi.”

Hứa Vị gật đầu: “À.”

Huyền Dật đợi mãi: “Mày biết Berkeley là gì không? Đó là học viện âm nhạc tốt nhất thế giới đấy.”

“Biết.” Hứa Vị: “Anh học gì?”

Huyền Dật: “Đàn violin.”

Hứa Vị: “Làm một khúc đi.”

Huyền Dật: “...”

Hứa Vị nghi ngờ: “Anh thật sự biết chơi sao?”

Huyền Dật: “Đương nhiên!”

Hứa Vị: “Không kéo một khúc sao chứng minh được?”

“Tôi cũng có thể nói tôi biết. Thật ra tôi cũng học violin ở Berkeley, chưa từng thấy anh.”

Huyền Dật đứng phắt dậy: “Mày chờ đó.” Hắn cầm hộp đàn của mình.

Hắn chuẩn bị một khúc yêu cầu kỹ thuật cao, quyết tâm làm Hứa Vị phải xấu hổ không ngóc đầu lên được.

Một khúc kéo xong, hắn cười lạnh nhìn về phía Hứa Vị.

Hứa Vị buông dao nĩa, lau miệng: “Bữa tối rất thịnh soạn, màn biểu diễn cũng rất tuyệt.”

“Đa tạ khoản đãi.”

Mộ Dung Việt: “Bảo bối, em khách sáo quá.”

“Bọn họ là bạn tôi, cũng là bạn em, giữa bạn bè không cần nói cảm ơn.”

Huyền Dật suýt nữa tức chết: “Các cậu xem tôi là cái gì!”

Hứa Vị: “Đương nhiên là bạn bè a.”

“Anh sao lại tức giận? Kéo đàn cho bạn bè không nên vui vẻ sao?”

Huyền Dật càng tức điên. Ai muốn xem mày là bạn bè a! Đồ nhà quê!

Hứa Vị hướng hắn mỉm cười nhẹ: “Bạn bè, anh còn biết cái gì khác không?”

“Tôi còn muốn nghe.”

Mộ Dung Việt: “Bảo bối, cậu ấy còn biết đàn dương cầm.”

Hứa Vị: “Làm một bài.”

Vẻ mặt phẫn nộ của Huyền Dật cứng lại, kinh ngạc nhìn hai khuôn mặt điềm tĩnh đang mỉm cười.

Ác quỷ!

Tóc xanh đúng lúc lên tiếng: “Nhà Lúc không có dương cầm.”

Sắc mặt Huyền Dật hơi chút dễ chịu hơn.

Mộ Dung Việt: “Nhà cậu không phải ở ngay sát vách à?”

Huyền Dật càng thả lỏng: “Tôi hiện tại ở Liễu Thành Lộ, cách bên này rất xa, ít nhất phải một tiếng mới tới.”

“Liễu Thành Lộ?” Mộ Dung Việt mở bản đồ xác nhận một chút, cách công ty chưa đến hai km: “Cho chúng tôi ở nhờ vài ngày đi.”

Huyền Dật: “Hả?”

Hứa Vị: ?

Mộ Dung Việt: “Bảo bối, phòng trọ em thuê hiện tại quá tồi tàn.”

“Tôi vốn định mua một căn gần đó, nhưng Thư ký Nhậm đánh giá không ổn lắm.”

Hứa Vị đương nhiên biết là không ổn lắm, khu đó ở ngoại thành, toàn là nhà tái định cư.

Nhưng đây không phải là lý do để ở nhà người khác a!

Mộ Dung Việt an ủi anh: “Em yên tâm, Huyền Dật là bạn tôi, cậu ấy sẽ không nhìn chúng ta ở căn nhà rách nát như vậy.”

Huyền Dật nghiến răng nghiến lợi: “... Đúng.”

Mộ Dung Việt lại hỏi: “Đúng rồi, cậu có thuê bảo mẫu không?”

Huyền Dật: “Dì Từ, người trước đây vẫn luôn chăm sóc tôi, ở cùng tôi. Các cậu chuyển vào sẽ thêm quá nhiều việc cho dì ấy đi?”

Mộ Dung Việt: “Bảo bối, em không phải vẫn luôn tìm không thấy bảo mẫu thích hợp sao?”

“Vừa vặn có thể mượn bảo mẫu của cậu ấy về dùng thử một thời gian.”

“Huyền Dật, cậu khoảng thời gian này cứ ở chung với Lúc đi.”

Hứa Vị cảm thấy không tiện: “Không được đâu.”

“Không sao.” Mộ Dung Việt: “Bọn họ chính là bạn thân nhất của tôi.”

Huyền Dật từ chối không ra lời: “... Đúng.”

Hắn đưa địa chỉ cùng mật mã cho Mộ Dung Việt, cũng có chút hoảng hốt. Cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Thấy Mộ Dung Việt cùng Hứa Vị sắp rời đi, Lúc đập bàn, ánh mắt sáng quắc: “Tiểu Cao cũng là bạn thân nhất của mày mà!”

Huyền Dật: “Đúng đúng.”

Lúc nhìn về phía tóc xanh: “Tiểu Cao, mày sao lại không bày tỏ chút gì?”

Huyền Dật: “Đúng đúng.”

Hứa Vị: .

Xác nhận, là anh em tốt thật sự.

Khi anh rời đi, trên tay lại có thêm một chiếc đồng hồ.


·

Khương Lí hai ngày sau mới biết được chuyện ngu xuẩn bọn họ làm, suýt chút nữa tức đến ngất xỉu.

Hắn mạo hiểm bị Mộ Dung Việt phát hiện, liên lạc với những người bạn học cấp ba này, không ngờ bọn họ hoàn toàn vô dụng, chỉ thuần túy là người giúp đỡ (cho Hứa Vị).

Hắn nhìn số lượng bài không nhiều lắm trên tay mình, cắn môi quyết định ra thêm một chiêu.

Bạn bè không được, vậy ba mẹ thì sao?

Mộ Quốc Thăng hắn không thể nhìn thấu, nhưng Kim Nhạn Nhi hắn biết, tuyệt đối sẽ không cho phép Mộ Dung Việt và một người nghèo rớt mồng tơi bình thường ở bên nhau.

Mộ Dung Việt tổng sẽ không không nể mặt cha mẹ mình đi?

back top