Chương 21: 21 “Bảo Bối, Ngươi Phải Nói Cảm Ơn.”...
“Đừng quấy rối.” Hứa Vị ngoài miệng chê bai hắn, không có đem đồ vật Mộ Dung Việt bỏ vào lấy ra.
Dù sao lát nữa muốn quẹt thẻ của Mộ Dung Việt.
Chỉ là Mộ Dung Việt thấy cái gì cũng phải xen vào một chân, cái gì cũng muốn.
Mua đồ dùng tẩy rửa cho em gái, Mộ Dung Việt cũng muốn.
Mua áo ngủ dép lê cho em gái, Mộ Dung Việt cũng muốn.
Hắn nhìn rất xa vào khu quần áo, trước tìm hướng dẫn mua lấy cho em gái hai bộ dự phòng: “Bé gái tám tuổi, vừa qua 1 mét 2, thể trọng 42 cân.”
Mộ Dung Việt thấy xen vào: “Tôi cũng muốn.”
Ánh mắt Hứa Vị quét qua kệ hàng, kiểm tra bổ sung chỗ thiếu, nghe vậy tưởng cũng không nghĩ hồi hắn: “Đừng muốn.”
Mộ Dung Việt: “Không cho tôi mua, vậy tôi ở nhà em mặc cái gì?”
Hứa Vị: “Đừng mặc.”
Mộ Dung Việt: “Cũng đúng.”
Sao lại dễ nói chuyện như vậy?
Hứa Vị buồn bực đánh giá hắn lúc, hướng dẫn mua đưa túi quần áo đã gói xong cho hắn.
Hứa Vị chợt phản ứng lại, thấp giọng mắng hắn: “Anh điên rồi sao?”
Mộ Dung Việt tự chính danh cho mình: “Tôi chỉ là nghe lời em nói.”
“Thật... không biết xấu hổ.” Hứa Vị sợ hắn nghe không hiểu, châm chọc hắn nói vòng vo, nói thẳng ra.
Mộ Dung Việt hoàn toàn không tự giác, còn thâm tình tỏ tình: “Vì em tôi có thể không biết xấu hổ.”
Hứa Vị cự tuyệt hắn: “Không.”
Vẫn là nên cần chút mặt mũi đi.
Hắn nhượng bộ dẫn Mộ Dung Việt đi mua nội y.
Hứa Vị dừng lại ở góc rẽ, thúc giục hắn: “Nhanh chóng chọn đi.”
Mộ Dung Việt: “Em không chọn cho tôi sao?”
“Chúng ta giữa nhau cũng phải né tránh sao?”
“Tôi cảm thấy không cần.” Mộ Dung Việt tự hỏi tự đáp, nói xong đẩy tay vịn, liền đẩy cả người lẫn xe mua sắm đi vào.
Hứa Vị còn chưa kịp nói chuyện, đã bị hắn ôm ấp lôi kéo đi tới trước kệ hàng.
Mộ Dung Việt vẻ mặt nghiêm túc dò hỏi: “Em thích màu gì?”
Không mặc.
Không phải...
Liên quan gì đến hắn a?
Hứa Vị chịu không nổi, tuyệt vọng nhắm mắt: “Màu đen.”
Mộ Dung Việt: “À. Tôi thích màu xám.”
Hứa Vị khẩu khí không vui: “Vậy anh hỏi tôi làm gì?”
“Đương nhiên là có dùng.” Mộ Dung Việt hơi mỉm cười: “Tôi lần sau mặc màu đen cho em xem.”
Im miệng a!
Hứa Vị kinh hoàng: “Không cần lòng tốt như vậy.”
Mộ Dung Việt nhàn nhạt: “Thuộc phận sự việc mà thôi.”
Hứa Vị nghe không nổi nữa, tùy tay cầm một hộp ném vào xe mua sắm: “Được rồi, đi thôi.”
Mộ Dung Việt lại lấy ra.
“Tôi không mặc nhãn hiệu này, hơn nữa, cỡ cũng nhỏ.”
Hứa Vị cân nhắc một chút lợi hại của việc ném xuống Mộ Dung Việt, nhận mệnh cúi đầu: “Vậy anh mặc nhãn hiệu nào?”
Mộ Dung Việt: “Nơi này hình như không có.”
Hứa Vị: “Anh đùa tôi sao?”
Mộ Dung Việt giải thích: “Tôi ngày thường rất ít tới nơi này.”
“À.” Hứa Vị cảm thấy chính mình có chút quá khích.
Thanh toán xong đi ra, Mộ Dung Việt nhìn thấy nhãn hiệu thường xuyên của mình.
Hứa Vị cảm thấy tính tình mình vẫn là thật tốt quá.
Hàng xa xỉ sao có thể ở siêu thị?
Căn cứ nguyên tắc bớt một chuyện không bằng thiếu một chuyện, hắn không có mắng Mộ Dung Việt.
Chỉ mặt lạnh chờ Mộ Dung Việt mua xong.
Mộ Dung Việt xách theo một hộp màu đen một hộp màu xám, hắn cũng nhịn xuống không nói chuyện.
Chỉ cần hắn không nói, ai biết hộp màu đen kia là vì hắn mua.
Để phòng ngừa vạn nhất, Hứa Vị có thể mua đều mua bù, xuống xe khi mới phát hiện có chút nhiều.
Mộ Dung Việt thập phần tự nhiên giúp hắn xách hai túi.
Hứa Vị lên lầu, đặt túi ở trên bàn trà, xoay người tới đón đồ vật của Mộ Dung Việt.
Lại thấy Mộ Dung Việt cũng thay dép lê, đi theo phía sau hắn.
Hứa Vị nhìn dép lê mới trên chân hắn, mua vẫn là quá nhiều.
Hứa Vị không quản Mộ Dung Việt chuyển động trong phòng khách, trước tiên làm Hứa Oánh cầm áo ngủ đi tắm rửa, lại phủ giường cho phòng ngủ phụ, ném bộ bốn món mới mua vào máy giặt.
Hắn bận nửa ngày, chờ Hứa Oánh ngủ say, mới phát hiện bóng người trong phòng khách không thấy.
Hứa Vị nhìn mắt hướng kệ giày ở cửa, giày Mộ Dung Việt vẫn còn.
Hứa Vị đến ban công tìm một chút, cuối cùng mang theo dự cảm không ổn đẩy ra cửa phòng ngủ khép hờ, Mộ Dung Việt đang nửa nằm trên giường hắn, trong tay cầm cuốn sách hắn để lại bên mép giường, tùy ý lật xem.
Bộ giường phẩm hắn mang ra từ ký túc xá cũng bị thay, hiện tại trải là một bộ giường phẩm tơ tằm màu đen, dưới ánh đèn phiếm ánh sáng nhuận bóng, mà Mộ Dung Việt không biết khi nào đã tắm rồi, thay áo ngủ.
Hứa Vị đứng ở cửa, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng từ đâu.
Mộ Dung Việt nghe thấy động tĩnh, thuận tay đặt sách ở trên tủ đầu giường: “Em bận xong rồi?”
Hứa Vị đóng cửa lại, thấp giọng hỏi hắn: “Anh làm gì? Sao không về nhà?”
“Mấy thứ này anh làm ra từ đâu?”
Mộ Dung Việt trả lời trước: “Trên đường về làm thư ký đưa tới. Có vài thứ mua lên tương đối phiền toái, anh không đành lòng xem em quá vất vả.”
Hứa Vị: “Thật là cảm ơn anh.”
Mộ Dung Việt: “Giữa em và tôi, không cần xa lạ như vậy.”
Có thể không mua.
Nhưng cân nhắc đến trình độ không biết xấu hổ của Mộ Dung Việt, Hứa Vị không có mở miệng.
Chơi lưu manh trước mặt hắn thì thôi, trong nhà còn có một em gái đâu.
Hứa Vị kiến nghị hắn: “Anh có thể về nhà ngủ.”
“Tôi không về đương nhiên là có nguyên nhân.”
Mộ Dung Việt hướng hắn vươn tay: “Bảo bối, tôi là lưu lại an ủi em.”
Hứa Vị: “Cái gì?”
Mộ Dung Việt kéo tay hắn ngồi xuống, ôm người vào trong ngực: “Chuyện ba mẹ em, tuy rằng em không nói, nhưng anh biết trong lòng em khẳng định rất khổ sở.”
Hứa Vị trầm mặc một chút: “Không có.”
Mộ Dung Việt cũng là quan tâm hắn.
Hắn ngữ khí hòa hoãn xuống dưới: “Tôi không khổ sở.”
Mộ Dung Việt ôm hắn: “Ân.”
Ôm ấp cường hữu lực chống đỡ hắn, hơi ấm từ phía sau truyền đến, Hứa Vị hoảng hốt một thoáng.
Sống lưng thẳng tắp dần dần mềm xuống, nhẹ nhàng dựa vào Mộ Dung Việt, hắn mày mặt mềm mại, hướng Mộ Dung Việt giải thích: “Tôi đã sớm biết bọn họ là loại người gì. Bọn họ sinh bệnh nằm viện tôi sẽ không cảm thấy khổ sở, chỉ sẽ cảm thấy thống khoái.”
Hắn ở cái tuổi còn chưa rõ thống khổ là gì, cũng đã chết lặng.
Bận về việc sinh tồn, nơi nào có thời gian yêu hận.
Nếu không phải Ngụy Tử Bình trộm tiền tích góp của hắn cấp Hứa Chí Cường, nếu không phải Hứa Chí Cường hết lần này đến lần khác thiếu nợ trốn chạy, hắn căn bản không có thời gian phản ứng bọn họ.
Trên má truyền đến một chút xúc cảm ẩm ướt ấm áp.
Hứa Vị sững sờ: ?
Mộ Dung Việt lại hôn hắn một chút.
Hứa Vị rốt cuộc phản ứng lại: “Anh làm gì? Anh chiếm tiện nghi của tôi?”
Mộ Dung Việt sửa đúng nói: “Bảo bối, tôi đang an ủi em.”
“Em phải nói cảm ơn, mà không phải nói tôi chiếm tiện nghi em.”
“Cảm ơn cái đầu anh.” Hứa Vị khuỷu tay đụng phải hắn một chút: “Buông tôi ra.”
Mộ Dung Việt không có buông ra hắn, ngược lại quàng eo hắn, dẫn hắn cùng nhau nằm xuống.
“Bảo bối, tôi hảo khổ sở.”
Hứa Vị: “Vậy anh đi tìm chết.”
Mộ Dung Việt: “Tử vong cũng không thể thay đổi những thứ này.”
Hứa Vị: “Trời ạ, anh còn biết cái này?”
“Ân.” Mộ Dung Việt: “Hiện tại em cũng biết.”
Hứa Vị: “...”
Không có gì dùng đồ vật.
Mộ Dung Việt đột nhiên nói: “Nếu tôi có thể sớm một chút quen biết em thì tốt rồi.”
Hứa Vị thầm nghĩ.
Câu này cũng vô dụng.
“Về sau tôi nhất định sẽ không làm em chịu một chút ủy khuất.” Mộ Dung Việt nói xong lại hôn hôn má hắn.
Thôi, hôn đi.
Hứa Vị thúc giục hắn: “Biết rồi, anh nhanh chóng ngủ đi.”
Mộ Dung Việt: “Em nguyện ý làm tôi bảo hộ em sao?”
Hứa Vị qua loa hắn: “Ân.”
Mộ Dung Việt thật cẩn thận đưa ra yêu cầu rất lớn gan: “Vậy em có thể cùng tôi cùng chung định vị, mỗi sự kiện đều cùng tôi chia sẻ sao?”
Hứa Vị liếc nhìn hắn một cái: “Còn chưa ngủ liền bắt đầu nằm mơ?”
“Bảo bối, em nói chuyện quá uyển chuyển.”
Mộ Dung Việt cảm khái: “May mà tôi hiểu em.”
“Đây là có thể ý tứ.”
Hứa Vị: “... Đây là không thể ý tứ.”
Nói xong giơ tay đắp lên mắt Mộ Dung Việt: “Đây là ngủ ý tứ.”
“Hảo đi.” Mộ Dung Việt không lớn vui vẻ: “Tôi nghe em.”
Hắn điều chỉnh tư thế, đầu dựa gần vợ nhắm lại mắt.
Hứa Vị ý đồ lấy ra tay hắn nâng thân, vừa mới động một chút, lại bị Mộ Dung Việt kéo lại.
Mộ Dung Việt giành trước mở miệng: “Đây là làm em bồi tôi ý tứ.”
“Không cần.” Hứa Vị cự tuyệt: “Tôi còn có công việc không xử lý.”
Mộ Dung Việt dính hắn: “Vậy tôi bồi em.”
Hứa Vị sợ dính líu mạng người, lại nằm xuống: “Ngủ đi.”
Vốn là muốn chờ Mộ Dung Việt ngủ liền dậy, không nghĩ tới nhắm mắt lại không bao lâu, cũng đi theo ngủ rồi.
Tỉnh lại khi, trong phòng đen nhánh một mảnh, chỉ có ánh đèn mỏng manh ở đầu giường sáng lên.
Thấy hắn động, Mộ Dung Việt mới điều chỉnh độ sáng đèn bàn.
“Chào buổi sáng, bảo bối.”
Hứa Vị liếc hắn một cái, lười nói chuyện.
Hắn mang theo sự lười biếng chậm rãi đứng dậy rửa mặt đánh răng.
Mộ Dung Việt nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn: “Bảo bối, buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Hứa Oánh tôi đã gọi cho con bé suất ăn trẻ em, con bé ăn xong đang xem phim hoạt hình.”
Hứa Vị nháy mắt tỉnh táo lại.
Hắn suýt chút nữa quên mất em gái.
Hứa Vị rửa mặt, không đề cập bữa tối, hỏi Mộ Dung Việt trước: “Anh không về nhà sao?”
Mộ Dung Việt: “Tôi cảm thấy em nói rất đúng, ở nơi này càng tiện.”
Hứa Vị không tán đồng: “Oánh Oánh không có tiện.”
Mộ Dung Việt chỉ tốn một giây liền nghĩ đến đối sách: “Vậy làm con bé dọn ra đi.”
Hứa Vị: “Anh đi ra ngoài.”
Mộ Dung Việt: “Tôi không có gì không có tiện.”
Hứa Vị: “Con bé vì cái gì không có tiện trong lòng anh không rõ sao?”
Mộ Dung Việt: “Hảo đi, vậy chúng ta đi ra ngoài.”
Hứa Vị: “Anh đang nói cái gì?”
Mộ Dung Việt tiếp tục nói: “Tôi thuê xuống căn bên cạnh.”
“Em không phải phải thuê bảo mẫu cho Hứa Oánh sao? Hứa Oánh có thể cùng bảo mẫu ở bên này.”
Cái đề nghị này nghe tới thế nhưng không tồi.
Hứa Vị đánh giá Mộ Dung Việt, chẳng lẽ đây là kịch bản của hắn?
Nhưng những ý tưởng vô lý trước đó, không giống như là diễn.
Hứa Vị không có lập tức đáp ứng: “Chờ khi tìm được bảo mẫu rồi nói sau.”
Mộ Dung Việt rất dễ nói chuyện: “À, vậy tôi chịu ủy khuất một chút.”
Hứa Vị: “Không cần ủy khuất, anh có thể đi.”
Mộ Dung Việt: “Cũng có thể đem Hứa Oánh đuổi đi.”
Hứa Vị: “Anh vẫn là ủy khuất đi.”
Hứa Vị vốn cảm thấy chuyện này không vội, nhưng cơm chiều chưa ăn xong, chuông cửa đã vang lên vài lần.
Tất cả đều là gửi văn kiện cho Mộ Dung Việt.
Hứa Vị nhìn Mộ Dung Việt bận tối mắt tối mũi, móc di động ra gửi tin nhắn cho người môi giới, thêm tiền lương tìm bảo mẫu có thể nhanh chóng làm việc.
Phòng sách là chủ nhà bố trí.
Bàn viết cùng ghế dựa đối với hắn mà nói đều có chút thiên nhỏ, Mộ Dung Việt ngồi trên càng thêm co quắp.
Hứa Vị đang muốn đặt mua bàn ghế mới, đột nhiên vỗ đầu mình.
Thật là hôn đầu, lại vội vàng hầu hạ Mộ Dung Việt đâu.
Não yêu đương nhưng không có kết cục tốt.
Hắn ngồi ở bên kia lật xem văn kiện công ty gửi tới hôm nay, chần chờ một lát, vẫn là không đi hỏi Mộ Dung Việt.
Vốn cho rằng Mộ Dung Việt có thời gian xem lung tung rối loạn đồ vật là không bận, hiện tại xem ra, công việc Cửu Xuyên một chút cũng không ít.
Mộ Dung Việt mở họp hạ thông tri đều không có tránh hắn, nghe điện thoại cũng ở trước mặt hắn.
Hứa Vị đang lẳng lặng học thủ đoạn hắn xử lý công việc, nghe thấy điện thoại khi còn ngồi trên vị trí.
Cân nhắc đến việc muốn tránh đi, phát hiện là cùng hắn có quan hệ.
Giọng Mộ Dung Việt nghe tới rất là kinh hỉ: “Các ngươi xác định không thích hắn?”
“Vậy tốt quá.”
“Tôi còn lo lắng chúng ta làm bạn bè yêu thích tương tự, các ngươi sẽ thích thượng vợ tôi.”
“Như vậy chúng ta cũng chỉ có thể làm tình địch, không thể làm bạn bè.”
Hứa Vị: ?
Đang nói cái gì a?
Lúc Mộ Dung Việt ngắt điện thoại, Hứa Vị còn đang kinh ngạc, đối với bạn bè cũng cái dạng này sao?
Mộ Dung Việt thập phần tự nhiên mở miệng, dò hỏi hắn: “Bảo bối, em đêm mai có thời gian không? Tôi muốn giới thiệu em cùng bạn bè tôi nhận thức.”
