Chương 20: 20 “Ngươi Vì Nàng Kêu Ta Lão Công?”...
Vài phần lý trí còn sót lại khiến Hứa Vị mở miệng: “Như vậy có thể hay không không tốt lắm?”
“Kết quả này đối với em không tốt sao?”
Mộ Dung Việt hơi suy tư, đi đến kết luận: “Em muốn thay họ cầu xin sao?”
Hứa Vị: “Tôi là nói, đối với Cửu Xuyên ảnh hưởng không tốt.”
“À.” Mộ Dung Việt: “Quan tâm anh sao.”
Hứa Vị lờ đi lời hắn nói: “Xem ra là không.”
Hắn xoay người tập trung vào công việc.
Mộ Dung Việt ung dung đi tới, chống cánh tay lên bàn làm việc của Hứa Vị, cúi lưng, nửa ôm người vào lòng: “Vợ ơi, làm người nên thẳng thắn một chút.”
Hứa Vị làm như do dự: “Nhất định phải thẳng thắn sao?”
Mộ Dung Việt cổ vũ hắn: “Đương nhiên.”
Hứa Vị thẳng thắn nói cho hắn: “Tránh ra một chút, anh chắn tôi rồi.”
Mộ Dung Việt liếc mắt nhìn xấp tài liệu đang bị mình đè: “A, cứng miệng.”
Hứa Vị cảm thấy hắn không hề cứng miệng, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Mộ Dung Việt còn cần hắn quan tâm sao?
Nếu nhất định phải quan tâm, nên quan tâm chính bản thân hắn một chút.
Kinh doanh game chơi lên nhẹ nhàng, là vì người bỏ tâm sức chính là nhân viên chế tác.
Công việc trí nhớ cường độ cao làm hắn về ký túc xá ngã đầu liền ngủ.
Tỉnh dậy nhìn thấy tin nhắn của Thầy Hoàng, hắn hoảng hốt một trận.
Gần đây không có xảy ra chuyện gì đi?
Hứa Vị xin nghỉ cho chính mình, đuổi đến văn phòng Thầy Hoàng.
Chỉ nhìn thấy một người hắn rất quen thuộc đang ngồi đối diện Thầy Hoàng – Lục Trì.
Thầy Hoàng mặt mang ý cười đón hắn ngồi xuống.
Hứa Vị vào cửa hai bước liền dừng bước: “Không cần, Thầy Hoàng. Em lát nữa còn phải đi làm.”
“Có chuyện gì thầy nói thẳng đi.”
Nụ cười trên mặt Thầy Hoàng vẫn như cũ, lời nhỏ nhẹ ôn hòa giải thích với hắn: “Là như thế này ấy mà, Lục Trì hiện tại đã thông qua vòng cuối Cửu Xuyên, nhưng là bởi vì nguyên nhân xử phạt, không được tuyển dụng.”
“Tiếc nuối quá phải không? Cho nên, thầy nghĩ, có phải hay không có thể hủy bỏ cái xử phạt này? Để Lục Trì nhận được offer Cửu Xuyên?”
Hứa Vị không tiếp lời.
Thầy Hoàng nhìn Lục Trì một cái, lại nói: “Dù sao cũng là cùng một trường học, hiểu rõ ngọn ngành, sau này làm đồng nghiệp cũng có thể tương trợ nhau.”
“Hơn nữa Lục Trì vừa mới cũng tỏ thái độ với thầy, nguyện ý đền bù gấp bội tổn thất đã gây ra trước đó, chỉ cầu em có thể tha thứ hắn.”
“Thầy đây, ở chỗ này làm chứng nhân cho hai đứa, hai đứa hôm nay phải nói chuyện cho tốt, bắt tay giảng hòa.”
“Sau này Lục Trì nếu lại làm chuyện hồ đồ, em tìm thầy, thầy giúp em xử lý.”
“Không cần.”
“Không cần.”
Hai giọng nói cùng lúc vang lên.
Thầy Hoàng nhìn về phía cửa văn phòng.
Hứa Vị cũng nhìn sang: “Sao anh lại tới đây?”
Mộ Dung Việt bất mãn: “Sao em không gọi anh?”
“May mà trực giác anh thấy không đúng, đuổi tới kịp. Bằng không em chẳng phải bị bọn họ liên thủ bắt nạt sao?”
Cũng không đến mức.
Hứa Vị thầm nghĩ, hắn không đồng ý, Thầy Hoàng cũng không có khả năng đè nặng hắn gật đầu.
Thì ra cái này chính là nhân mạch của Hứa Vị.
Lục Trì vừa ghen tị, vừa lén lút lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp ảnh.
Hắn vừa mở camera, điện thoại liền bị người rút ra: “Bạn học, chưa được cho phép chụp ảnh thuộc về xâm phạm quyền riêng tư cá nhân.”
Thư ký Nhậm đặt điện thoại của Lục Trì trong tầm tay Thầy Hoàng: “Ý thức pháp luật của học sinh quý trường có chút nhạt nhẽo a.”
Mặt Thầy Hoàng tái mét, nụ cười suýt nữa không giữ nổi: “Chắc là học sinh không cẩn thận chạm vào, trường chúng tôi ngày thường vẫn rất chú trọng giáo dục tố chất học sinh, đối với hành vi chụp lén như này từ trước đến nay nghiêm khắc xử phạt.”
“Các vị là...”
Thư ký Nhậm tự giới thiệu: “Nhậm Hành thuộc bộ thư ký Cửu Xuyên, vị này chính là sếp tôi.”
Sếp của thư ký... Chẳng phải là sếp lớn Cửu Xuyên sao?
Thầy Hoàng kinh ngạc một thoáng, nàng đang cân nhắc từ ngữ.
Lục Trì chợt nhảy dựng lên: “Mộ Dung Việt?!”
Sao lại là Mộ Dung Việt?
Hắn ý đồ từ trên người Mộ Dung Việt tìm ra dấu vết giả mạo, nhưng càng xem càng thật.
“Các ngươi làm sao quen biết!”
Không ai để ý đến hắn.
Hứa Vị vội vàng nắm lấy tay Mộ Dung Việt: “Thầy Hoàng, không có việc gì khác chúng em xin đi trước.”
Mộ Dung Việt bất động như núi, hồi nắm lấy hắn, cúi đầu an ủi hắn: “Đừng sợ.”
Người tôi sợ chính là anh a.
Hứa Vị căng thẳng đứng, nắm chặt tay Mộ Dung Việt, chuẩn bị kéo hắn đi ngay khi nghe thấy điều gì không thích hợp.
Mộ Dung Việt lại thương tiếc sờ tóc của hắn, mới nhìn về phía Thầy Hoàng, ngữ khí không vui: “Các người dọa đến vợ tôi.”
Hứa Vị: ?
Sao mở miệng liền khuếch đại?
Trong nháy mắt vài luồng ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Hứa Vị môi mấp máy vài cái, muốn biện giải, sợ Mộ Dung Việt lại nói hắn cứng miệng, tự kỷ cúi đầu.
Chỉ có Mộ Dung Việt vẫn giữ sắc mặt lạnh băng: “Tôi hy vọng sau này các người không cần lấy chuyện Lục Trì tới quấy rầy vợ tôi.”
“Còn nữa, em ấy không cần cô thay em ấy chủ trì công đạo, em ấy có tôi.”
Hắn nói cực không khách khí, Thầy Hoàng không vui vẻ nén lại nụ cười.
Rất nhanh lại giữ lại cái giá làm giáo viên khuyên nhủ: “Mộ Dung tiên sinh, Lục Trì hắn biết sai rồi, tôi cảm thấy nên cho hắn một cơ hội hối cải làm người mới.”
Mộ Dung Việt không cần suy nghĩ nói: “Hắn đương nhiên có thể có cơ hội hối cải làm người mới, nhưng cơ hội này không nên là vợ tôi cho hắn, cũng không phải là Cửu Xuyên cho hắn.”
Sợi tóc Hứa Vị nhúc nhích, cúi ánh mắt nhìn về phía hai bàn tay đang giao nắm của họ.
Có lẽ là hắn quá chuyện bé xé ra to, Mộ Dung Việt kỳ thật cũng minh sự biết lý lẽ, là một người rất ưu tú.
Những lời nói lạc hậu đó, chỉ là quá yêu hắn mà thôi.
Thầy Hoàng không tán đồng: “Ai tuổi trẻ thời điểm mà không phạm chút sai lầm nhỏ? Làm người nên rộng lượng một chút đi, cho người khác nhiều thêm một chút cơ hội.”
Mộ Dung Việt xác nhận với nàng: “Cô cảm thấy nên cấp cho Lục Trì cơ hội?”
Thầy Hoàng: “Phải nha.”
Mộ Dung Việt gật gật đầu: “À, vậy cô cho đi. Cô đem công việc cấp cho Lục Trì đi.”
Thầy Hoàng sững sờ: “A? Cái này không được.”
Mộ Dung Việt: “Sao lại không được? Cô không nỡ?”
Thầy Hoàng ấp úng: “Không phải, chúng tôi cái này trong học viện có chương trình.”
“Chỉ cần cô nguyện ý, cái khác không phải vấn đề.” Mộ Dung Việt phân phó: “Thư ký Nhậm, giúp cô ấy một chút.”
Thư ký Nhậm mỉm cười với Thầy Hoàng: “Yên tâm đi, lập tức liền xong.”
Hắn nói xong gọi một cú điện thoại.
Thầy Hoàng lúc đầu còn cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nghe thấy hắn quyên lầu, sắc máu trên mặt mất hết.
Lục Trì cố sức thu nhỏ cảm giác tồn tại, không dám lên tiếng.
“Mộ... Lão công, chúng ta có chút đói bụng, chúng ta đi ăn cơm sáng đi.”
Hứa Vị kéo Mộ Dung Việt.
Thầy Hoàng tuy rằng thường xuyên ba phải, nhưng trước đây cũng từng giúp đỡ hắn.
Mộ Dung Việt cau mày, nhìn Thầy Hoàng lại nhìn Hứa Vị: “Ngươi vì nàng kêu ta lão công?”
Hứa Vị mỉm cười.
Hứa Vị thu hồi mỉm cười: “Có đi hay không?”
Hắn đôi mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Việt, mắt lộ ra hung quang, đừng cho mặt lại không cần.
Mộ Dung Việt không tình nguyện hoạt động hai chân, lúc ra cửa còn lầm bầm: “Chính là ỷ vào ta thích ngươi.”
Hứa Vị ngước mắt nhìn mặt nghiêng hắn, đáy lòng nhẹ nhàng lên tiếng.
·
Hứa Vị vốn không để chuyện Mộ Dung Việt lộ diện ở trong lòng.
Nhưng buổi chiều hắn liền nhận được tin nhắn bạn cùng phòng – đã có người xem náo nhiệt đi đến ký túc xá hắn tham quan.
Hứa Vị chỉ có thể lâm thời tìm người đem đồ vật ký túc xá đóng gói ra, nhà ở cũng không kịp chọn, trực tiếp tìm một căn hôm nay có thể dọn vào.
Bận xong nằm xuống đã là rạng sáng.
Hứa Vị giãy giụa đặt đồng hồ báo thức 6 giờ sáng, nghĩ nghĩ, lại sửa đến 7 giờ.
Hiện tại không cần lo lắng trên đường xảy ra trạng huống, có thể ngủ nướng.
Đồng hồ báo thức vang lên, hắn lại lại giường một lát, mới chậm rãi rời giường rửa mặt đánh răng.
Tuy rằng là quyết định trong vội vàng, nhưng lần này trong lòng lại không quá nhiều lo lắng, ngược lại tràn đầy chờ mong.
Thẳng thắn một chút mà nói, đại khái là bởi vì lần này người bên cạnh hắn là Mộ Dung Việt đi.
Hứa Vị nhìn chính mình trong gương, cong cong đôi mắt.
Hắn thu thập một chút đồ vật, chuẩn bị ra cửa, điện thoại Mộ Dung Việt đánh tới.
Hứa Vị nhìn xung quanh một chút, không thấy được xe Mộ Dung Việt, mới tiếp máy.
“Bảo bối, dậy chưa?”
Giọng Mộ Dung Việt nghe có tiếng vọng, như là ở hành lang trống trải hoặc là nhà vệ sinh linh tinh.
Hứa Vị vừa đi vừa hỏi: “Đã ra tiểu khu, sao vậy?”
Mộ Dung Việt lại hỏi: “Ăn cơm sáng chưa?”
Hứa Vị nhìn mắt tiệm bán đồ ăn sáng cách vài mét, “Vẫn chưa? Muốn cùng tôi ăn?”
Mộ Dung Việt do dự một chút: “Cơm trưa cùng nhau ăn.”
“Cơm sáng em ăn trước đi.”
Chuyện gì mà thần thần bí bí vậy?
Hứa Vị hỏi thăm Thư ký Nhậm, không thu hoạch được gì, càng tò mò.
Hắn nghi hoặc lấp đầy bụng, gọi điện thoại lại.
“Không phải cái gì đại sự.” Mộ Dung Việt nói cho hắn: “Anh hiện tại cùng Hứa Oánh ở bên nhau, bọn anh đang ở bệnh viện.”
Hứa Vị tức muốn mắng hắn: “Chuyện quan trọng có thể hay không nói trước?”
Mộ Dung Việt: “Anh đã nói.”
“Trong lòng anh quan trọng nhất chính là em.”
Ngữ khí nghe còn có vài phần đắc ý.
Cái não yêu đương này thật không cứu được.
Hứa Vị hít sâu một hơi: “Bệnh viện nào? Gửi địa chỉ cho tôi.”
“Anh làm sao cùng Oánh Oánh gặp gỡ? Con bé thân thể không thoải mái sao?”
Mộ Dung Việt gửi địa chỉ cho hắn, từng cái trả lời: “Hứa Oánh dùng đồng hồ điện thoại gọi điện cho anh.”
“Thân thể con bé không thành vấn đề, chỉ là đói lâu rồi một chút. Bất quá, tình huống người nhà em tương đối nghiêm trọng.”
“À.” Hứa Vị nhẹ nhàng thở ra.
Kia không có gì vấn đề.
Lát nữa xem tình huống cấp Ngụy Tử Bình thuê hộ công đi.
Tự mình chăm sóc hắn nhưng làm không được.
Tiền thuốc men cùng tiền hộ công đương nhiên là lấy từ tiền tiết kiệm Ngụy Tử Bình, nàng không muốn tiêu tiền cấp Hứa Oánh chữa bệnh, tổng sẽ không không nỡ cho chính mình chữa bệnh đi?
Hứa Vị kéo kéo môi, lộ ra nụ cười lạnh lùng.
So với cái này, hắn càng để ý chính là, Hứa Oánh vì cái gì không tìm hắn, mà là tìm Mộ Dung Việt?
Hứa Vị mang theo nghi hoặc xuống xe taxi, đi vào khoa cấp cứu, liếc mắt một cái liền thấy được Mộ Dung Việt đang đứng ở hành lang.
Đi theo mới chú ý tới Hứa Oánh trên ghế ngồi bên cạnh hắn, áo khoác cũ nát trên người Hứa Oánh làm hắn nhíu nhíu mày.
Hứa Oánh nhìn thấy Hứa Vị, sợ đến tim đập đều nhanh lên.
Nàng chất vấn Mộ Dung Việt: “Anh không phải đáp ứng em không gọi anh trai em lại đây sao?”
Mộ Dung Việt không thấy chú lùn dưới chân, chính nhìn xuyên qua đám người đi tới Hứa Vị: “À, anh đổi ý.”
Hứa Oánh hậm hực nói: “Trẻ con đều lừa, anh thật không phải người.”
Mộ Dung Việt quét nàng liếc mắt một cái: “Là em dễ tin người, không thể trách anh.”
“Anh làm sao sẽ giúp người khác lừa gạt vợ anh?”
Hắn nói xong hướng về phía trước hai bước, hư ôm lấy Hứa Vị đang bước nhanh đi tới: “Bảo bối.”
Hứa Vị giận trừng hắn một cái.
Trước xác nhận Hứa Oánh không có việc gì, mới hỏi lên: “Sao không gọi điện thoại cho tôi?”
Hứa Oánh nói nhỏ: “Cái đồng hồ kia rớt rồi.”
Hứa Vị không nghĩ nhiều: “Lát nữa lại dẫn em mua một cái.”
“Em trước ở bên này chờ một lát, anh đi xem tình huống mẹ rồi đi.”
Hứa Vị nhỏ giọng hỏi Mộ Dung Việt: “Mẹ tôi nàng tình huống thế nào?”
Mộ Dung Việt dựa sát hắn, cũng nhỏ giọng mở miệng: “Ngộ độc thức ăn, đang truyền nước biển.”
Hắn dừng lại: “Một người khác tình huống tương đối nghiêm trọng.”
Hứa Vị ngẩn người: “Một người khác?”
Y tá đột nhiên hô: “Người nhà Hứa Chí Cường có ở đây không? Người nhà Hứa Chí Cường?”
Hứa Vị cương cứng thân thể, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần nhìn lại.
Một giọng nói suy yếu vang lên: “Ở, ở!”
Y tá mở miệng nhanh chóng căn dặn: “Người được cứu chữa rồi, nhưng là tình huống vẫn chưa ổn định, phải chuyển ICU quan sát mấy ngày trước, lát nữa nhớ rõ đi đóng phí.”
Nàng nói xong mới chú ý tới sắc mặt tái nhợt cùng vết máu trên tay Ngụy Tử Bình: “Bà đây cũng là tới nằm viện sao? Trong nhà không người khác?”
Ngụy Tử Bình nói xong lấy ra di động: “Tôi còn có một đứa con trai.”
Nàng dùng tay run run đi chạm vào danh bạ.
Hứa Vị giao Hứa Oánh cho Mộ Dung Việt: “Anh trước mang Oánh Oánh ra ngoài.”
Mộ Dung Việt nắm tay hắn: “Anh bồi em.”
Hứa Oánh vội vàng bắt lấy tay kia của hắn: “Anh trai, em cũng bồi anh.”
Hứa Vị chỉ nhìn về phía Mộ Dung Việt, thấp giọng thỉnh cầu: “Mang con bé ra ngoài.”
Điện thoại chấn động lên, Hứa Vị chờ Mộ Dung Việt mang theo Hứa Oánh đi ra ngoài, mới ngắt điện thoại, đi về phía Ngụy Tử Bình.
Hắn nhìn người phụ nữ suy yếu dựa vào trên ghế: “Không cần uổng phí sức lực, tôi sẽ không quản hắn.”
“Tôi cũng sẽ không quản bà. Tôi hôm nay tới là mang Hứa Oánh đi.”
Y tá xem không quá được: “Anh người này thật không có lương tâm, ba mẹ anh dưỡng anh lớn như vậy, sinh bệnh làm anh phụ một chút đều không muốn?”
Hứa Vị thần sắc nhàn nhạt: “Không phải bọn họ nuôi.”
Tay y tá đang đỡ Ngụy Tử Bình cứng đờ.
Hứa Vị không để ý những người khác ánh mắt, chỉ nhìn về phía Ngụy Tử Bình: “Tôi nghĩ tới bà sẽ yêu người đàn ông khác, cũng đã sớm tính toán đón Hứa Oánh đi, nhưng tôi không nghĩ tới bà thế nhưng sẽ cùng Hứa Chí Cường làm ở bên nhau.”
“Nhiều năm như vậy, bà vẫn là một chút cũng không thay đổi. Bà thật làm tôi cảm thấy ghê tởm.”
Hắn đối với Ngụy Tử Bình đã sớm không ôm chờ mong, nói xong liền dứt khoát xoay người.
“Hứa Vị!” Ngụy Tử Bình vội vàng kêu hắn, cơ thể còn chưa phục hồi trực tiếp từ trên ghế ngã xuống dưới: “Trước kia hắn là phạm sai lầm, nhưng hắn cải tạo tốt!”
“Hắn ở trong ngục giam biểu hiện rất tốt, cho nên mới sẽ ra tù trước thời hạn a.”
“Ba con hắn thật sự sửa rồi, con liền lại cho hắn một lần cơ hội đi.”
Ngụy Tử Bình nghẹn ra một cổ khí, lảo đảo đuổi theo Hứa Vị, bắt lấy cánh tay hắn: “Con đã hại hắn vào ngục giam một lần, con còn muốn giết hắn sao?”
“Con liền hận hắn như vậy sao?”
Hứa Vị gỡ tay nàng ra: “Hắn vào ngục giam là bởi vì hắn tụ tập đánh bạc, còn góp vốn lừa tiền, nào có thứ nào là tôi làm hắn làm.”
“Hắn hiện tại ngộ độc thức ăn nằm viện, cũng không liên quan gì tới tôi.”
Ngụy Tử Bình gấp gáp hô to: “Hắn chính là ba con! Con cần thiết phải cho hắn tiền thuốc men.”
Nằm mơ.
Hứa Vị cười lạnh, đang định châm chọc nàng, chợt phát hiện vấn đề: “Tiền bà tích góp mấy năm nay làm giúp việc nhà đâu? Tiền thuê nhà cùng học phí sinh hoạt phí của Oánh Oánh đều là tôi trả, bà ít nhất tích góp hai ba mươi vạn, để hắn ở một tháng ICU đều dư dả đi?”
Ánh mắt Ngụy Tử Bình né tránh.
Hứa Vị phân tích: “Bà sẽ không không nỡ cho hắn tiêu tiền, trừ phi số tiền kia không còn.”
“Bà cấp Hứa Chí Cường?”
“Ba con hắn cất giữ rồi.” Ngụy Tử Bình: “Tiền thuốc men coi như tôi mượn con, chờ hắn tốt, tôi trả lại cho con được rồi đi?”
“Đáng đời.” Hứa Vị trên mặt mang theo cười: “Câu nói kia năm đó bà nói Oánh Oánh tôi còn lại cho bà.”
Hắn vỗ vỗ bả vai Ngụy Tử Bình: “Dù sao cũng không nhất định có thể chữa khỏi, đừng lãng phí tiền.”
Ngụy Tử Bình còn muốn lại đuổi theo hắn, nhưng trong bụng một trận đau nhức, chưa đi hai bước liền quỳ gục trên mặt đất.
Cuối cùng bị y tá không đành lòng đỡ lên.
Hứa Vị không đi xa, chờ y tá tốt bụng từ phòng bệnh ra, lại hỏi thăm tình huống Hứa Chí Cường cùng Ngụy Tử Bình.
Hắn không phải lo lắng cho họ, mà là cảm thấy kỳ quái.
Y tá lắc đầu: “Cũng là tạo nghiệt.”
“Một người cảm mạo ăn Cephalosporin lại uống rượu, một người khác ăn đồ nhắm rượu là cua cùng đậu tương. Chỉ có con gái họ không sao, bởi vì hai vợ chồng họ không cho con gái ăn.”
Hai vợ chồng không có kiến thức, con gái cũng nhỏ, cả nhà ba người đều không hiểu những thứ này mới gây ra bi kịch này.
Này xác thật là chuyện Hứa Chí Cường cùng Ngụy Tử Bình sẽ làm.
Bất quá Hứa Oánh thường xuyên uống thuốc, nằm viện, đối với một số kiêng kỵ dùng thuốc cơ bản vẫn là biết đến.
Hắn lại nghĩ đến màn diễn xuất của hai người kia.
Oánh Oánh hẳn là không biết hai người kia làm cái gì.
Hứa Vị đi WC rửa mặt, sắp xếp lại một chút tâm trạng không tốt, mới đi ra ngoài.
Lúc hắn ra khỏi bệnh viện, Mộ Dung Việt đang dẫn Hứa Oánh ở cửa hàng thức ăn nhanh ăn cơm sáng.
Nhìn thấy bóng dáng hắn, Hứa Oánh nhét bánh tart trứng vào miệng, trượt xuống ghế: “Anh trai, sao rồi?”
Hứa Vị cảm thấy không cần thiết đem những chuyện đó kể cho cô bé: “Không có gì đại sự.”
“Em ăn cơm trước đi, ăn xong anh dẫn em đi mua một ít vật dụng hàng ngày.”
Hứa Oánh gật gật đầu: “Hảo úc.”
Nàng đối với việc chọn mua thập phần tích cực, nhưng vừa lên xe liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Xe dừng lại ở trung tâm thương mại, Hứa Vị nhìn Hứa Oánh đang ngủ gật, không đánh thức nàng.
Nhẹ nhàng đóng cửa xe, nhờ tài xế hỗ trợ trông, cùng Mộ Dung Việt cùng nhau đi vào trung tâm thương mại: “Con bé gọi điện cho anh lúc mấy giờ?”
“1 giờ rạng sáng.” Mộ Dung Việt đúng sự thật nói.
Bước chân Hứa Vị khựng lại.
Hắn ngày thường đều là rạng sáng mới ngủ, tối hôm qua chẳng phải là cả đêm không ngủ?
“Anh cũng về xe nghỉ một lát đi. Không, anh về nhà ngủ bù đi.”
Mộ Dung Việt phát ra tiếng cười sung sướng trong cổ họng: “Quan tâm anh sao?”
Hứa Vị trừng hắn một cái, đã khi nào, vẫn là không đủ buồn ngủ.
Thôi.
“Ân.”
Mộ Dung Việt cười hừ một tiếng: “Anh liền biết.”
Hứa Vị an ủi chính mình.
Hắn có khổ lao.
Hẳn là.
Mộ Dung Việt: “Bồi em mua xong đồ vật, anh liền trở về.”
Hứa Vị cũng không vô nghĩa, nhanh chóng chọn mua lên.
Mộ Dung Việt ở một bên cho hắn ý kiến: “Mua bộ này.”
Hứa Vị ôm bộ bốn món lụa tơ tằm màu xám rối rắm: “Cô bé có phải nên mua màu sắc rực rỡ không?”
“Ân.” Mộ Dung Việt vừa gật đầu, vừa đem bộ giường phẩm kia bỏ vào xe mua sắm.
Hứa Vị: “Ân?”
Mộ Dung Việt lý lẽ hợp tình: “Cái này là mua cho anh.”
