Thẩm Hạc Đình trong mơ cũng không yên phận.
Thậm chí làm đến cùng.
Tôi giật mình tỉnh dậy, vén chăn ra.
…
May mà nhà hắn có nhiều quần lót.
Người bên cạnh vẫn đang ngủ say.
Tôi nhanh chóng thu dọn, ôm quần áo đã thay ra về nhà.
Hôm qua cởi ra có nhăn đến mức này không nhỉ?
Người trên giường trở mình.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi để lại một tờ giấy rồi rời đi.
【Anh, em đi chơi với Lâm Hoài đây, tối về, đừng lo lắng nhé~】
Nhìn nét chữ là biết tôi vui mừng đến mức nào.
Lâm Hoài lái một chiếc xe hơi nhỏ chờ tôi ở đầu làng.
“Tôi dẫn cậu đi dạo nhé!”
“Được, được!”
Giá mà Thẩm Hạc Đình cũng có một chiếc xe thì tốt.
Mải chơi đến quên cả thời gian, chớp mắt đã tối.
Trên đường quay về, tôi bị thu hút bởi một tòa nhà bắt mắt.
Lâu rồi không thấy kiến trúc lộng lẫy như vậy, tôi không khỏi cảm thán: “Oa.”
Lâm Hoài cười: “Nhà tôi mở đấy, cậu có muốn vào xem không?”
Tôi hận người giàu.
“Muốn, muốn, muốn!”
Vào bên trong, tầng một là khu vực công cộng, đủ loại người tụ tập, uống rượu nhảy múa.
Lâm Hoài dẫn tôi đến một góc ngồi.
“Một số người chơi bời hơi bừa bãi, chúng ta nghỉ một lát rồi đi.”
Tôi cũng có ý đó.
Người phục vụ mang đến hai ly nước trái cây.
“Cậu uống đi, tôi đi vệ sinh một lát.”
Tôi nhấp một ngụm nước trái cây: “Ừm.”
Ánh mắt từ xa quá rõ ràng.
Không lâu sau, một Alpha lạ mặt bưng ly rượu đi về phía góc ngồi.
“Lần đầu đến à? Mời cậu một ly?”
Hắn còn dính mùi rượu, tôi lười ngẩng đầu: “Không cần.”
“Cho anh đây một chút thể diện.”
Tôi cười khẩy.
“Anh xứng sao?”
Lời vừa dứt, hắn bị kích thích vào lòng tự trọng mong manh, đột nhiên nổi điên.
“Giả vờ thanh cao cái gì? Omega chúng mày chẳng phải là để Alpha nhìn ngắm sao?”
Thấy tôi không thèm để ý, hắn còn định giở trò.
Người pha chế thấy vậy, đi tới muốn ngăn cản.
Giây tiếp theo, cái gọi là Alpha đó bị tôi quật ngã xuống đất bằng một cú qua vai.
Không nhiều không ít, tôi đã học tán thủ được hai năm.
Cả tầng một im lặng.
Tôi phủi tay, ngước lên thấy bên cạnh người pha chế có thêm một người.
“Anh…”
