XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁO HÔI TRÀ XANH TRONG TRUYỆN ĐIỀN VĂN

Chương 6

Trong lúc trò chuyện, Lâm Hoài nhắc đến trường đại học của cậu ấy, thấy tôi tò mò, cậu ấy liền đề nghị ngày mai sẽ dẫn tôi đi thăm quan.

Tôi không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.

Cậu ấy còn đặc biệt nhắc tôi đừng nói cho Thẩm Hạc Đình biết.

“Tại sao?”

“Anh ngốc thế, anh trai anh quản nghiêm như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ đi theo anh.”

Cũng có lý.

Tắm rửa qua loa, lúc đi ra, Thẩm Hạc Đình vẫn đang bận rộn.

Hắn vẫn mặc tạp dề đứng trước bếp.

Nhưng lần này có chút khác biệt.

Hắn chỉ mặc tạp dề.

Tôi nuốt nước bọt.

Không giữ đạo đức Alpha gì cả.

Tôi lảng tránh ánh mắt, nhưng Thẩm Hạc Đình như cố ý, không ngừng tạo sự chú ý.

Chơi trò này à.

Tôi dứt khoát đứng dậy, chạy ra sau lưng hắn, tùy tiện xoa nắn một cái.

Sảng khoái.

Thẩm Hạc Đình dường như đã đoán trước được, thản nhiên nói: “Miên Miên nhớ rồi à? Đợi tôi nấu cơm xong.”

Nhớ đầu anh chứ.

Tôi im lặng cho đến khi ăn xong.

Dù Alpha này giở trò gì đi nữa, cũng không được phá vỡ đạo tâm của tôi.

Vừa hay lấy sách buổi sáng ra đọc.

Mọi thứ vẫn bình thường cho đến tối.

Khi tôi chuẩn bị về nhà, hắn lại bắt đầu.

“Miên Miên, em xem chăn nệm tôi trải có đẹp không?”

Chăn ở nhà Thẩm Hạc Đình đều là chăn lụa, phải nói là thoải mái hơn nhiều.

Hai chiếc chăn được trải phẳng phiu, giữa còn kê một cái gối.

Coi như anh biết điều.

“Tôi ngủ bên trong, anh không được vượt ranh giới!”

“Tuân lệnh.”

Thẩm Hạc Đình quả thật không vượt ranh giới, thậm chí nằm xuống chưa đầy ba phút đã ngủ thiếp đi.

Tôi vẫn chưa buồn ngủ, muốn xuống giường lấy cuốn sách trên bàn đọc tiếp.

Một chân vừa bước qua, đã bị nắm lấy cổ chân.

“Em vượt ranh giới rồi.”

Giây tiếp theo, tôi bị Alpha kéo vào lòng qua lớp chăn.

Đồ dối trá.

Sau gáy hơi nóng.

Thẩm Hạc Đình giọng trầm đục bên tai tôi: “Ôm hai phút thôi.”

Hơi thở phả vào cổ tôi, ngày càng ngứa.

Tôi bắt đầu vùng vẫy.

“Hai phút rồi.”

Lần này hắn không dây dưa, buông tay rất dứt khoát.

“Ngủ ngon.”

Tôi mặt mũi u oán, cuộn mình trong chăn, chờ cơn nóng tự tan đi.

Hắn có cốt khí hơn tôi.

Hơi thở của Thẩm Hạc Đình bắt đầu trở nên đều đặn.

Lần này là ngủ thật rồi.

Chỉ lần này thôi…

Tôi cắn răng, lén lút dịch về phía tường, thò tay vào chăn.

Vừa chạm vào, chăn đột nhiên bị vén lên.

Lặp lại lần hai.

“Sao lại lén làm chuyện xấu?”

“Không ngoan.”

Rõ ràng tất cả là do anh…

Tôi có chút ấm ức, ôm chăn muốn về nhà: “Sao anh lại như vậy? Tôi ghét anh.”

Thẩm Hạc Đình nhận ra mình đã đùa quá trớn.

Ôm chặt lấy tôi không buông.

“Miên Miên, tôi sai rồi, đừng ghét tôi.”

“Buông ra, tôi muốn về nhà!”

Thấy tôi còn muốn giãy ra, người bên cạnh ôm càng chặt.

Pheromone thanh mát, dịu nhẹ tràn ra, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể tôi.

“Lỗi của tôi, tôi sẽ xử lý.”

Vết chai sạn trên lòng bàn tay Thẩm Hạc Đình thỉnh thoảng cọ qua.

Bầu không khí dịu dàng lại nóng bỏng.

Kết thúc, tôi không còn điểm tựa, nằm bẹp trên giường.

Mệt.

Mệt đến mức ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Thẩm Hạc Đình thấy người đã ngủ say, lấy quần áo không phải của mình từ phòng tắm ra, cuối cùng tắm nước lạnh rồi mới nằm lại giường.

 

back top