Nguyên nhân cho một màn hành hạ Trình Vọng vừa rồi, chính là chủ nhân của giọng nói này.
Nữ chính của thế giới này, Thẩm Minh.
Vị công chúa thật vừa được tìm về từ dân gian này, không chỉ luôn đối chọi với tôi.
Mà còn luôn tìm cách tạo sự chú ý trước mặt Trình Vọng.
Hôm nay tiệc ngắm tuyết đang diễn ra, tuyết càng lúc càng rơi lớn.
Trình Vọng nói đi lấy áo choàng lớn trong xe ngựa cho tôi.
Có lẽ do ảnh hưởng của cốt truyện, hắn vừa hay gặp Thẩm Minh bị cô công chúa giả ỷ vào sự cưng chiều mà gây khó dễ, làm trật chân.
Thế là hắn lại vòng đường đi tìm người cứu cô ta.
Cái vòng này, là mất cả nửa canh giờ.
Để lại tôi một mình bên cửa sổ hứng đủ gió lạnh.
Nghĩ đến nguyên nhân lớn nhất khiến Trình Vọng hắc hóa thành vai phản diện trong cốt truyện gốc, chính là vì yêu Thẩm Minh mà không được...
Tôi không kìm được quay đầu lại cười khẩy:
"An Bình công chúa quả nhiên không hổ danh đánh cá ngoài biển nhiều năm, về cung rồi vẫn không bỏ được thói xấu, lo chuyện bao đồng."
"Hắn vừa nãy là vì ta đi tìm thị vệ nên mới đến muộn một chút, ngươi hà cớ gì làm khó hắn?"
Thẩm Minh nhảy đến trước mặt tôi, làm ra vẻ muốn kéo Trình Vọng:
"Hơn nữa, ta vốn đã không ưa ngươi ỷ thế h.i.ế.p người, dựa vào xuất thân mà không xem người khác ra gì! Loại người như ngươi..."
Lời cô ta chưa dứt,
Trình Vọng đã nghiêng người né tránh, đứng lại bên cạnh tôi,
còn tỏ vẻ ghét bỏ phủi phủi ống tay áo suýt chút nữa bị cô ta chạm vào.
Thẩm Minh hơi sững sờ:
"Trình Vọng, ngươi không cần phải ủy khuất như vậy, ngươi đã giúp ta, ta có thể bảo vệ ngươi."
Nghe lời này xem, đúng là một Công chúa điện hạ hiểu đại nghĩa, lương thiện biết bao.
Tôi cười, nhếch cằm với người bên cạnh:
"Không nghe thấy à? Công chúa muốn bảo vệ ngươi đấy. Sao còn không biết ơn mà đi theo cô ấy đi, đứng đây làm gì?"
Đôi mắt đen trầm của Trình Vọng nhìn chằm chằm vào tôi, giọng rất khẽ, nhưng mang theo sự cố chấp:
"Tiểu Hầu gia, đừng đuổi ta đi."
Sắc mặt Thẩm Minh đột nhiên tái nhợt, môi mấp máy nửa ngày, cuối cùng mím chặt lại.
Tôi lại luồn tay vào ống tay áo Trình Vọng, thở dài:
"Xem ra, người nào đó không muốn nhận tình cảm của Công chúa a."
Đầu ngón tay chạm vào mạch đập, rõ ràng là nhảy nhanh hơn rồi.
Tôi day day chút da thịt ấm áp nơi cổ tay hắn, tiếp tục than thở:
"Hay là... phạt hắn quỳ ngoài tuyết một đêm, để tạ lỗi với Công chúa đi."
Thẩm Minh tức đến xanh mặt, nghiến răng trừng tôi:
"Tạ Nghiễn Tứ! Ngươi đừng có quá đáng!"
Cô ta gần như nổi điên, mà người được bảo vệ lại chẳng có phản ứng gì.
Chỉ lặng lẽ kéo ống tay áo lại, tiện cho tôi sưởi ấm.
Tôi cong môi cười thành tiếng, cố tình khiêu khích:
"Đúng là rất quá đáng đấy, ngươi làm gì được ta?"
Chỉ cần Trình Vọng còn ở trong tay tôi một ngày, hắn chỉ có thể để tôi tùy ý định đoạt.
Không ai quản được.
Hì hì.
Cho nữ chính tức c.h.ế.t luôn.
Tiệc ngắm tuyết bị tôi và Thẩm Minh quấy rầy tan tành.
Khách khứa lác đác rời đi.
Tôi cũng dắt Trình Vọng về phủ.
Vừa lên xe ngựa, hệ thống đã 'đinh' một tiếng, vui vẻ khen tôi:
『Oa, Ký chủ, ngài giỏi quá đi.』
Hành hạ cả buổi chiều, giá trị hắc hóa của phản diện không tăng chút nào, mà nó còn khen tôi ư?
Nhớ đến tiếng nhắc nhở đó, tôi không nhịn được hỏi:
"Hệ thống, ngươi hình như cứ 'đinh' một tiếng vô cớ, là vì sao thế?"
『Đương nhiên là có chuyện tốt xảy ra rồi.』
Hệ thống trả lời qua loa rất thành thạo, tiện thể thúc giục KPI hàng ngày:
『Ký chủ, thời gian phạt quỳ hôm nay của phản diện vẫn chưa đạt tiêu chuẩn đâu nha.』
Haizz, về đến nhà lại phải tốn công tìm cớ bắt hắn quỳ thêm một lát nữa.
Đều tại nữ chính.
Vừa vào sân, tôi đã nhẹ nhàng đá vào đầu gối Trình Vọng.
"Quỳ xuống."
Người làm trong phủ thấy vậy, đều đã quen thuộc mà lui khỏi sân.
Tôi kéo kéo tay áo đã thấm lạnh, giọng hơi mơ hồ:
"Biết hôm nay sai ở đâu không?"
Trình Vọng quỳ thẳng tắp trên tuyết, trả lời lạc đề:
"Bên ngoài lạnh, Tiểu Hầu gia về phòng đi."
Tôi nhíu mày, thuận theo đi vào trong nhà hai bước.
Trình Vọng cũng rón rén theo vào, quỳ dừng ở bậc cửa, rồi lại nói:
"Tiểu Hầu gia uống chút trà nóng, làm ấm người rồi hẵng huấn thị ta."
Tôi theo bản năng lại đi vào trong thêm hai bước nữa, mới nhận ra có gì đó không đúng, quay người ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
"Đừng đánh trống lảng, ta đang hỏi ngươi đấy, hôm nay sai ở đâu."
Giữa đôi mày thiếu niên vương chút tuyết mịn, giọng nói cũng mang theo vẻ lạnh lẽo:
"Không nên để Tiểu Hầu gia chờ lâu."
Tôi gật đầu,
đang suy nghĩ xem có thể cho hắn vào trong quỳ hay không.
