Cảnh tượng đêm qua, không thể kiểm soát mà ùa vào tâm trí.
Tôi nhớ cảm giác cuối cùng là một cơn đau thắt dữ dội nơi lồng ngực. Trong một đêm khuya khác cắm mặt vào máy tính để chạy deadline, tôi đã c.h.ế.t đột ngột.
Khi mở mắt lần nữa, thị giác còn chưa kịp lấy nét, tôi đã đối diện với một đôi mắt lạnh lùng và đầy chán ghét.
Chính là Lục Trầm.
Cậu ta đứng cạnh giường, giọng nói lạnh như băng: “Cha tôi vừa mới mất, cha dượng đã gấp gáp như vậy sao?”
“Là không nỡ rời xa sự giàu sang phú quý ngút trời của nhà họ Lục sao?”
Này nhóc, tôi thừa nhận cậu đúng là đẹp trai c.h.ế.t tiệt!
Nhưng tôi là trai thẳng, OK?
Tôi còn chưa kịp mở miệng giải thích, thậm chí chưa kịp nhận ra mình đang trần truồng, cậu ta đã trực tiếp kéo chăn, cuốn tôi chặt kín như một cái bánh chưng.
Sau đó vác lên vai, không hề nương tay ném thẳng ra ngoài cửa.
Ngay sau đó, giọng thông báo lạnh lẽo của hệ thống vang lên trong đầu: 【Cảnh báo! Bạn đã đi vào thế giới của 《Ngục Tù Tình Ái Tuyệt Vọng》.】
【Nhiệm vụ: Bảo vệ nhân vật thụ chính Lục Trầm, cho đến khi bốn vị công chính định mệnh của cậu ấy toàn bộ xuất hiện.】
【Nhiệm vụ thất bại, sẽ bị thế giới xóa sổ.】
【Nhắc nhở Ký chủ, thân xác cũ của bạn hiện đã thành một nắm tro tàn. Giờ đây chỉ có hoàn thành nhiệm vụ bạn mới có thể dùng cơ thể này sống sót.】
Tiếp theo là một đoạn hình ảnh về cốt truyện hiện ra trong đầu tôi.
Màn mở đầu sụp đổ!!!
Lúc này tôi mới biết, nguyên chủ vì tham lam tài sản, mới 26 tuổi đã theo cha của Lục Trầm. Chỉ vừa tròn một năm ngắn ngủi, cha Lục đã qua đời.
Sau khi cha Lục chết, nguyên chủ lại đánh chủ ý lên Lục Trầm vừa tròn mười tám tuổi, vừa mới cởi quần áo…
… thì tôi xuyên qua, gánh chịu màn chào sân địa ngục này.
Điều khiến tôi lạnh sống lưng hơn nữa là cốt truyện hệ thống truyền đến sau đó.
Lục Trầm, nhân vật thụ chính tương lai sẽ được ca tụng là Mỹ Cường Thảm, cuộc đời cậu ấy chính là một màn lăng trì kéo dài.
Và nguyên chủ cái thân phận này của tôi, lại chính là một trong những kẻ hành hạ, sẽ sớm ra tay hạ thuốc cậu ta, diễn cảnh cưỡng chế yêu!
Đây mới chỉ là khởi đầu.
Về sau, còn vô số ác bá và sự quấy rối ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi đẩy cậu ta đến bờ vực tan vỡ.
Tất cả những khổ nạn này, đều chỉ vì một mục đích: để cậu ta trong tuyệt cảnh, “vừa khéo” gặp được bốn vị công chính định mệnh kia, từ họ mà nhận được cái gọi là “cứu rỗi”.
Sau đó, nguyên chủ thân là pháo hôi, không tránh khỏi kết cục bị mấy vị công chính tra tấn đến c.h.ế.t thảm.
Cái quái gì mà cứu rỗi! Cái quái gì mà pháo hôi!
Rốt cuộc là tác giả nào dùng ngón chân viết ra cái cốt truyện thiểu năng này vậy?
Đây thực sự không phải là hận nhân vật chính của mình sao?
Tôi dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, từ từ thở ra một hơi.
Thế giới cũ, có lẽ tang lễ đã xong xuôi rồi.
Ngoài việc cắn răng bước tiếp trong thế giới này, tôi không còn lựa chọn nào khác.
