Tôi chặn ngang đường Lục Trầm – người đang chuẩn bị ra khỏi nhà đi học.
Ngước nhìn cậu con riêng cao hơn tôi cả một cái đầu, thân hình vạm vỡ hơn tôi không ít, tôi không nói hai lời, nhét thẳng cây dùi cui điện phòng thân và con d.a.o gập nhỏ vào lòng cậu ấy.
“Hứa với cha dượng,” tôi nghiêm giọng dặn dò, “Con trai ra ngoài, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.”
Lục Trầm rũ mắt lướt qua bộ đồ nghề trong lòng, khóe môi nhếch lên một độ cong nửa cười nửa không, ánh mắt chậm rãi đặt lại trên mặt tôi: “Mối nguy hiểm đáng phòng bị nhất, chẳng lẽ không phải là cha dượng anh sao?”
Ký ức về đêm qua – lúc tôi vừa xuyên đến đã bị cậu ta cuộn thành cái bánh chưng rồi ném thẳng ra khỏi cửa – ngay lập tức tấn công tâm trí tôi.
Tôi cười khan hai tiếng, cứng rắn vỗ vỗ cánh tay cậu ta.
“Vậy thì lại càng phải bảo vệ bản thân thật tốt!”
Sắc mặt Lục Trầm không đổi, cánh tay dài vươn ra, vứt tất cả mọi thứ lên tủ giày bên cạnh.
“Không cần anh giả nhân giả nghĩa.”
Dứt lời, cậu ta quay người lại, “Rầm” một tiếng, đóng sập cửa, nhốt tôi lại bên trong.
Nhìn bóng lưng cậu ta rời đi, câu “Tôi là thật lòng mà” bị mắc kẹt lại trong cổ họng tôi, cuối cùng đành phải nuốt xuống.
Hệ thống trong đầu tôi “tít tít” kêu vang, nhắc nhở tôi tiến độ nhiệm vụ đang chậm chạp.
Haizz, độ khó của màn mở đầu này, chẳng phải là quá cao rồi sao.
