Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong cơn đau nhức khắp cơ thể.
Ánh nắng xuyên qua khe rèm, chói mắt khiến mí mắt tôi giật liên hồi.
Những ký ức hỗn loạn và nóng bỏng của đêm qua ngay lập tức ùa về, khiến da đầu tôi tê dại.
Nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, Lục Trầm vẫn đang say ngủ, gương mặt ngủ yên tĩnh đã trút bỏ vẻ lạnh lùng thường ngày, trông hoàn toàn không phòng bị.
Tôi và thụ chính ngủ với nhau rồi!?
Chạy!
Phải chạy ngay lập tức!
Tình yêu tuy quý giá, nhưng sinh mệnh còn quý hơn!
Tôi cố chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, dùng động tác nhẹ nhàng nhất trong đời trèo xuống giường, nhặt quần áo vương vãi khắp sàn mặc vào một cách luộm thuộm, lén lút như ăn trộm ra khỏi phòng ngủ, lao xuống sảnh.
Tay vừa đặt lên tay nắm cửa chính, chuẩn bị vặn mở.
Chuông cửa reo.
Tôi giật b.ắ.n mình, theo bản năng kéo cửa ra.
Sau đó, cả người tôi đứng sững tại chỗ.
Sở Phong và người đàn ông đeo kính gọng vàng kia, đang đứng song song ngoài cổng biệt thự nhà tôi, trông có vẻ vừa bấm chuông xong.
Sáu mắt nhìn nhau.
Không khí c.h.ế.t lặng.
Trong đầu tôi chỉ còn lại hai chữ lớn, TIÊU RỒI!
Giây tiếp theo, một cơ thể ấm nóng áp sát từ phía sau.
Cánh tay Lục Trầm tự nhiên vòng qua eo tôi, cằm thân mật tựa vào hõm cổ tôi, giọng mũi khàn khàn vì vừa ngủ dậy thì thầm.
“Sao còn có sức dậy sớm thế?”
Cả người tôi cứng đờ như một tảng đá, nội tâm điên cuồng gào thét.
Hệ thống! Cha hệ thống! Cứu mạng! Đây là hiện trường tu la tràng trực tiếp! Tôi sắp bị xé xác rồi!
Tôi quay sang nhìn hai người với biểu cảm khác nhau ở cửa, cố gắng thoát khỏi vòng tay Lục Trầm, giọng nói khô khốc giải thích: “Không phải… không phải như các cậu nghĩ đâu…”
Ánh mắt Sở Phong đảo qua lại giữa chúng tôi, đột nhiên nhe răng cười, dùng khuỷu tay huých vào người đàn ông đeo kính bên cạnh, giọng điệu có chút đắc ý: “Thấy chưa! Tôi đã bảo họ là một đôi rồi mà! Cậu còn không tin tôi!”
Sau đó, tôi nhìn thấy người đàn ông đeo kính gọng vàng với khí chất lạnh lùng kia, đẩy gọng kính, quay sang nhìn Sở Phong, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng dịu dàng, thậm chí còn mang chút cưng chiều: “Ừ, cậu là thông minh nhất.”
Ánh mắt tôi theo bản năng nhìn xuống, chợt nhận ra tay họ buông thõng bên hông, đang nắm chặt lấy nhau một cách tự nhiên!
Hệ thống!!! Có án mạng rồi!!
Cái cốt truyện này hình như có gì đó không đúng lắm thì phải!!!!
