Cơ thể lún sâu vào chiếc đệm mềm mại, hơi thở đặc trưng của Lục Trầm bao trùm khắp nơi.
Trong đầu tôi vừa lóe lên một tia tỉnh táo rằng “điều này không đúng”, thì nụ hôn nóng bỏng của cậu ta lại lần nữa phủ xuống, mãnh liệt và gấp gáp hơn trước, ngay lập tức làm vỡ tan những suy nghĩ tôi đang cố gắng tập hợp.
Mọi khả năng suy nghĩ đều bị tước đoạt.
Chỉ còn lại cảm giác da thịt chạm vào nhau, hơi thở nóng bỏng quấn quýt, và tiếng lầm bầm bị đè nén nơi cổ họng cậu ta: “Trình Tư Viễn… đừng rời xa tôi…”
Tôi cố gắng tìm lại chút lý trí cuối cùng, muốn đẩy cậu ta ra hỏi cho rõ, muốn nói với cậu ta rằng điều này không đúng.
Nhưng khi tay tôi chạm vào n.g.ự.c cậu ta, cảm nhận được nhịp tim hoang dại và đường nét cơ bắp săn chắc dưới làn da, sự từ chối lại biến thành những cái nắm siết vô lực.
Cậu ta nhận thấy sự thay đổi nhỏ của tôi, hành động trở nên sâu hơn.
Tia tỉnh táo cuối cùng hoàn toàn bốc hơi.
