XUYÊN THÀNH BETA VẠN NGƯỜI GHÉT BỎ BỊ NAM CHÍNH NHỐT TRONG VIỆN ĐIỀU DƯỠNG

Chương 5

Ngày hôm sau, tôi ngủ thẳng đến trưa.

Giang Sóc đã dậy từ sớm, đang ngồi trong phòng khách chơi game.

Chàng thanh niên quý phái, xinh đẹp mặc áo choàng ngủ bằng lụa, chân trần cuộn tròn trên chiếc ghế sofa lớn, cổ chân trắng đến trong suốt dưới ánh mặt trời.

Trong tay hắn cầm tay cầm chơi game, trên màn hình là trò chơi đối kháng bạo lực đẫm máu.

Nghe thấy tiếng tôi xuống lầu, Giang Sóc ngước mắt nhìn tôi một cái. Có lẽ tối qua uống quá nhiều rượu, giọng hắn có chút khàn: "Thức ăn hâm nóng cho cậu ở trong bếp."

Giang Sóc nói xong liền quay đầu lại, chăm chú nhìn màn hình, ngón tay bấm vào tay cầm liên tục kêu "pặc pặc", nhân vật trên màn hình bị hắn điều khiển hoàn thành một màn ngược sát tàn nhẫn.

Cho đến khi tôi ăn xong, hắn mới dời mắt khỏi màn hình.

"Gầy thế này? Tên khốn Lê Vận Trần đó không cho cậu ăn cơm à?" Giang Sóc quét mắt qua người tôi một vòng, bình phẩm.

Lê Vận Trần thì không đến nỗi hà khắc tôi trong chuyện ăn uống, chỉ là nguyên chủ lâu ngày bị buộc phải dùng thuốc điều trị tâm thần, khiến cơ thể này luôn không có khẩu vị.

Cho nên người gầy đi rất nhiều.

Hắn kéo tôi ngồi xuống sofa, ném cho tôi một tay cầm: "Chơi với tôi một ván."

Tôi luống cuống tay chân đỡ lấy, ngập ngừng mở lời: "Tôi không biết chơi..."

"Không biết thì học, tôi dạy cậu."

Giang Sóc là một giáo viên giỏi, ít nhất là trong lĩnh vực game.

Tôi nhanh chóng học được cách điều khiển nhân vật.

Và rồi... bị ngược tơi tả 99 lần.

Cuối cùng, sau khi nhân vật nhỏ trên màn hình lại một lần nữa c.h.ế.t thảm, tôi không nhịn được: "Không chơi nữa! Chán quá."

"Phụt—" Giang Sóc cong khóe môi, vui vẻ cười thành tiếng, lười biếng đặt tay cầm xuống: "Còn tưởng cậu thật sự có tính tình Bồ Tát, hóa ra là chọc giận rồi cũng biết giơ móng vuốt à?"

Nghe vậy tôi hơi hoảng, theo bản năng mở miệng muốn xin lỗi: "Xin..."

"Không được xin lỗi!" Giang Sóc từ từ đứng dậy, đôi mày xinh đẹp đầy vẻ kiêu ngạo, cúi người nhìn thẳng vào mắt tôi: "Người của tôi không cần phải nhún nhường chịu đựng!"

Tôi lập tức im bặt.

"Tôi là người bao che khuyết điểm, dù không có lý cũng phải giành cho được ba phần. Sửa cái tính cứ tự làm mình chịu ấm ức đi."

Tôi chậm rãi chớp mắt, sau khi tiêu hóa xong lời hắn nói, một luồng hơi ấm dâng lên trong lòng.

Ngay lập tức cảm thấy lời đánh giá của người ngoài về tính tình không tốt của hắn là sai, người này tốt biết bao.

Lại còn đẹp như tiên giáng trần.

Giang Sóc vươn vai, tiện tay nhéo eo tôi một cái, bình luận: "Cộm tay."

Tôi có chút không tự nhiên, cảm giác eo bị hắn chạm vào như có lửa đốt, nóng đến kinh người.

Giang Sóc bình thường tính tình rất tốt, nhưng có chứng cáu kỉnh khi ngủ dậy rất nghiêm trọng.

Sau lần thứ ba gọi hắn dậy bị đuổi ra ngoài, quản gia bất lực tìm đến tôi.

Nhìn ánh mắt cầu cứu của quản gia già, tôi thực sự không thể từ chối.

Trong phòng, Giang Sóc cuộn tròn cả người trong chăn, trông có vẻ hơi trẻ con một cách khó hiểu.

Tôi hắng giọng, đẩy hắn: "Giang Sóc, Giang Sóc? Dậy đi."

Giang Sóc mơ mơ màng màng mở mắt, đối diện với mắt tôi, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo, không biết tại sao tai lại đỏ lên: "Cậu ra ngoài trước đi, tôi tắm rồi xuống."

Tôi có chút nghi hoặc, gọi dậy dễ dàng thế này, cáu kỉnh chỗ nào chứ?

Tôi xoay người rời đi, không hề nhận ra ánh mắt sâu thẳm, nóng bỏng của Giang Sóc phía sau, và càng không thể ngửi thấy tin tức tố mùi trà đỏ đang cuồn cuộn lan tỏa trong không khí.

Ở biệt thự của Giang Sóc chưa đầy một tháng, tôi đã mập lên kha khá, trông tròn trịa hơn một vòng.

Giang Sóc tựa đầu vào vai tôi, dùng tay đo eo tôi: "Cuối cùng cũng mập lên một chút rồi."

"Nếu còn gầy gò như vậy, lại khiến tôi trông như không biết thương người."

Tóc Giang Sóc hơi cứng, những sợi tóc cọ vào cổ tôi có chút ngứa.

Giang Sóc mọi mặt đều tốt, chỉ là ranh giới cá nhân hơi kém.

Đôi khi hắn sẽ trực tiếp ăn món tôi đã cắn một miếng và uống nước tôi đã uống.

Hắn còn ôm tôi như bây giờ, thậm chí còn gọi tôi là anh.

"Anh ơi, anh thấy em và Lê Vận Trần ai đẹp hơn?"

Giang Sóc nửa híp mắt nhìn tôi. Mặc dù là câu hỏi, nhưng tôi cảm thấy nếu nói Lê Vận Trần đẹp hơn hắn, với tính cách hẹp hòi của hắn, chắc hắn sẽ tức c.h.ế.t mất.

Nhưng nói thật, về ngũ quan, Giang Sóc tinh xảo và diễm lệ hơn.

Còn Lê Vận Trần thì nghiêng về kiểu bông hoa trên núi cao, nam thần lạnh lùng.

"Em đẹp hơn."

Tôi chậm rãi mở lời.

Hắn lại hỏi.

"Em và Lê Vận Trần, bây giờ anh thích ai hơn?"

"Em."

Lần này tôi không hề do dự, lập tức đưa ra câu trả lời.

"Thì ra anh thích em à? Vậy em chấp nhận sự theo đuổi của anh."

Giang Sóc hơi nhướng mày, ánh sáng tối tăm lóe lên trong mắt, lời nói khiến người ta kinh ngạc.

Tôi ngây người, không phải chứ?

Khâu nào không đúng?

Sao tôi lại theo đuổi hắn rồi?

"Không... tôi..." Tôi mở miệng muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào, lưỡi líu lại không nói được câu hoàn chỉnh.

Giang Sóc đưa tay chặn lại lời từ chối sắp sửa được tổ chức của tôi.

"Anh ơi, ngay cả Lê Vận Trần anh còn theo đuổi được một năm, tại sao không thể theo đuổi em chứ? Em không kém hắn ta đâu, bất kể là phương diện nào."

Mắt Giang Sóc ướt át, biểu cảm trông như một chú cún lớn đang làm nũng, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Những lời từ chối của tôi trong nháy mắt tan biến sạch sẽ.

Không tự chủ được đưa tay ra, xoa xoa cái đầu cún của hắn.

Kiểu tóc hoàn hảo của Giang Sóc ngay lập tức bị tôi vuốt cho rối tung.

 

back top