Trần Mặc Hà đưa tôi vào một hộp đêm cao cấp, đứng trước cửa phòng bao, cậu ta dặn dò tôi liên tục:
"Mặc dù Giang Sóc tính tình không tốt, nhưng bây giờ chỉ có cậu ta mới bảo vệ được cậu, trước đây cậu ta nợ tôi một ân tình, tôi xem thử cậu ta có thể giúp đỡ chuyện này không."
Cửa phòng bao mở ra, bên trong một nhóm thanh niên nam nữ đang chơi xúc xắc.
"Anh Giang, lần này điểm của anh thấp nhất, bốc một lá bài phạt đi."
Tôi theo ánh mắt mọi người nhìn qua, ở trung tâm phòng bao, có một chàng thanh niên có vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai đang ngồi. Nghe vậy, cậu ta thờ ơ, tùy tiện bốc một lá bài và ném lên bàn.
Bạn bè xung quanh thấy thế liền hò reo.
"Để tôi xem là gì nào? Tùy chọn một người trong phòng để cắn tuyến thể?!!"
"Chết tiệt! Kích thích vậy sao?"
"Ở đây chúng ta trừ Việt Khê là Omega, còn lại đều là Alpha, cái này chẳng phải quá rõ ràng sao?"
"Anh Giang sẽ không chọn uống rượu đấy chứ?"
"Anh Giang, đừng nhát, lên đi!"
Giang Sóc lãnh đạm ngước mắt, lúc này mới nhìn thấy tôi và Trần Mặc Hà đang đứng ở cửa.
"Tất cả im lặng. Trần Mặc Hà? Cậu đến làm gì?"
Trần Mặc Hà dùng ba câu năm lời giải thích ý đồ, hạ thấp thái độ xuống mức thấp nhất: "Anh Giang, tôi thực sự không còn cách nào, đây là người bạn thân từ nhỏ đến lớn của tôi, không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu. Nên tôi mới nghĩ đến việc cầu xin anh."
Giang Sóc trầm mặc một lúc, ánh mắt chuyển sang tôi: "Ngẩng đầu lên."
Tôi ngoan ngoãn ngẩng đầu, mặc cho mọi người đánh giá.
Có người trong đám đông khuyên nhủ.
"Thảo nào Lê Vận Trần phát điên, Beta này trông thật không tệ, hay là anh Giang giúp một tay đi?"
Lời vừa dứt, lập tức có người ngăn cản.
"Đẹp thì đẹp thật, nhưng Lê Vận Trần là một phiền phức lớn, vì một bình hoa mà làm ăn thua lỗ không phải phong cách của anh Giang."
Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, ánh mắt thấp thỏm nhìn về phía chàng thanh niên trầm mặc ở giữa.
Giang Sóc đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, rồi ngồi thẳng người, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.
"Qua đây."
Tôi cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống bên cạnh hắn, cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Chưa kịp ngồi vững, một cánh tay đột nhiên vòng qua eo tôi, Giang Sóc đột nhiên ghé sát, hơi thở phả vào gáy tôi, tuyến thể truyền đến một cảm giác nhói đau nhẹ.
Bị... bị cắn rồi.
Nhưng tôi không dám giãy giụa, vì Trần Mặc Hà nói Giang Sóc tính tình không tốt lắm.
Một lúc sau, Giang Sóc mới buông tôi ra.
Xung quanh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Giang Sóc cầm lá bài phạt trên bàn: "Hình phạt đã hoàn thành."
Mọi người dần dần hoàn hồn: "Tiếp tục, tiếp tục."
Tôi và Trần Mặc Hà cùng tham gia vào đội ngũ ném xúc xắc.
Nhưng vận may của tôi từ trước đến nay không tốt, mười lần đánh bạc thua chín.
Những hình phạt đó lại quá trớn, tôi chỉ có thể chọn uống rượu.
Uống đến chén thứ ba, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ bên cạnh, giật lấy ly rượu trong tay tôi.
"Tôi uống thay cậu ấy."
Giọng Giang Sóc vang lên bên tai tôi.
Đợi đến khi tan cuộc, tôi và Giang Sóc đều đã uống không ít.
Có lẽ rượu vào thì lời ra, tôi cuối cùng không nhịn được nỗi nghi hoặc trong lòng: "Tại sao lại chọn giữ tôi lại?"
Giang Sóc nghe vậy quay đầu lại, cười khẽ một tiếng: "Lê Vận Trần cướp công việc làm ăn của tôi, thì tôi cướp vợ hắn."
