Tôi nghiêng đầu nhìn kỹ.
Khốn nạn! Là cái tên chó má Ngô Trú này!
Tôi giãy giụa cánh tay phải đang bị cậu ta đè lại, đáng buồn thay, phát hiện cơ thể này của mình lại không thể thoát ra được.
Thật đau lòng.
May mắn là dù sức lực không đủ nhưng kỹ năng vẫn còn. Cùi chỏ trái của tôi đột ngột dùng sức, đánh mạnh ra phía sau.
“Hừ.”
Cậu ta đau đớn buông tay.
Không biết đã đánh trúng chỗ nào của cậu ta, cứng ngắc, hình như là va vào xương nào đó.
Bản thân tôi cũng bị va chạm đến đau điếng.
Quay người lại mới phát hiện vừa nãy tôi đã đánh trúng mũi cậu ta. Cậu ta ôm mũi, trong mắt long lanh ánh nước.
Giây tiếp theo, cậu ta bỏ tay ra, m.á.u đỏ tươi trào ra từ lòng bàn tay.
Chà chà, làm mũi cậu ta chảy m.á.u rồi.
Tôi vội vàng tiến lên một bước, “Này, cậu... Shhh... cậu không sao chứ?”
Mặt tôi vẫn còn hơi đau, nói chuyện cũng không được rõ ràng.
Ngô Trú gạt mạnh tay tôi ra, giọng điệu không tốt, “Cút! Đừng có giả nhân giả nghĩa!”
Tôi bĩu môi.
Xì! Đúng là lòng tốt bị xem như lòng lang dạ sói.
Sự áy náy vừa dâng lên lập tức biến mất.
Đúng lúc này, Quý Hàn Tinh đi tới, “Anh, em đưa cậu ấy đến phòng y tế xem sao, lấy thuốc.”
“Anh có việc thì cứ đi trước đi.”
Tôi nghĩ thầm, đây chính là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ giữa nhân vật chính Công và Thụ, nên hừ lạnh một tiếng rồi quay người bước đi.
Hoàn toàn mặc kệ sự kinh ngạc của đám nhóc con phía sau khi nghe Quý Hàn Tinh gọi tôi là anh.
