Mấy ngày sau ở nhà họ Diệp, tôi luôn thấy bóng dáng cô độc của Quý Hàn Tinh, một mình trốn trong góc.
Tôi lén liếc nhìn tay cậu ta. Vết thương đã được băng bó, dán băng cá nhân, xem ra không có vấn đề gì.
Các dì giúp việc trong nhà họ Diệp đều rất quý cậu ta, thỉnh thoảng lại lén lút cho cậu ta ăn vặt. Đến khi tôi nhìn thẳng vào cậu ta lần nữa, cậu ta đã cao hơn rất nhiều.
Để rút ngắn khoảng cách giữa tôi và Quý Hàn Tinh, Diệp Thanh Sơn đã bỏ tiền đưa Quý Hàn Tinh vào học cùng trường, cùng lớp với tôi.
Quả nhiên là người có tiền.
Chỉ là tội nghiệp cho Quý Hàn Tinh. Nếu cậu ta không quanh quẩn trước mắt tôi, tôi đã không cần phải làm nhiệm vụ đi lăng mạ, hạ thấp cậu ta. Nhưng khoảng cách gần như bạn cùng bàn này, tôi chỉ có thể trở thành kẻ xấu.
“Này! Chó ngoan không cản đường!”
Tôi khí thế đằng đằng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, giả vờ dùng sức đẩy Quý Hàn Tinh đang yên lặng ngồi ở vị trí của mình.
Ghế của tôi ở sát tường, mỗi lần muốn ra ngoài đều phải đi qua chỗ Quý Hàn Tinh.
Nhìn thấy cậu ta cúi đầu nhường đường, tôi khinh miệt khẽ hừ một tiếng từ lỗ mũi, làm ra vẻ hống hách, kiêu căng hết mức.
Các bạn học xung quanh xì xào bàn tán, rõ ràng là họ không ưa thái độ này của tôi, huống hồ Quý Hàn Tinh lại trông rất thanh tú.
So với cậu ta, bộ mặt tiểu nhân của tôi càng trở nên đáng ghét hơn.
Đúng lúc này, một giọng nói đầy tức giận cắt ngang tôi, “Diệp Quyển, sao cậu lại bắt nạt bạn mới?”
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Ối chà, người này tôi vừa gặp ở nhà họ Diệp cách đây vài hôm. Đây chẳng phải là vị công bá đạo của nhân vật chính Thụ sao?
Nhà họ Ngô và nhà họ Diệp thường xuyên hợp tác kinh doanh, quan hệ hai bên cũng khá tốt, nên Ngô Trú thỉnh thoảng cũng được cha đưa đến nhà họ Diệp chơi.
Nhưng tôi và cậu ta trời sinh từ trường không hợp, gặp nhau là cãi vã đấu khẩu.
“Ngô Trú, liên quan gì đến cậu? Tôi thấy cậu rảnh quá sinh nông nổi.” Tôi không hề do dự phản bác.
“Cậu...”
Cậu ta bị tôi chọc cho mặt đỏ bừng, không nói nên lời. Rõ ràng thiếu gia này chưa bao giờ bị người khác dùng lời lẽ thô lỗ như vậy mà chửi lại.
“Cậu, cậu, cậu, cậu cái gì mà cậu? Không thấy Quý Hàn Tinh còn chưa nói gì sao? Đúng là chó lo chuyện mèo!”
Vừa dứt lời, tôi lướt qua cậu ta, còn cố ý va vào thiếu gia không biết mùi đời này.
Cậu ta bị va phải lùi lại một bước, quai hàm căng cứng, hai tay nắm chặt, rõ ràng là đang đứng bên bờ vực giận dữ sắp mất kiểm soát.
Tôi tự nhiên không sợ cậu ta, tiếp tục bước đi mà không ngoảnh lại.
Phải công nhận, cảm giác làm một kẻ tiểu nhân độc ác này cũng không tệ. Thấy ai không vừa mắt thì xông lên làm tới, hoàn toàn không sợ đắc tội người khác.
Trong ánh mắt vừa giận dữ vừa không dám nói của mọi người, tôi đẩy cửa lớp học ra. Vừa đặt tay lên tay nắm cửa, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tôi còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị người phía sau mạnh mẽ ấn vào cửa. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của tôi đập mạnh vào cánh cửa, phát ra tiếng "Rầm".
Mẹ kiếp, đau mặt quá.
